Wednesday, June 7, 2017

Chuyện ngắn - Sự tích hoa cẩm chướng

Sự tích hoa cẩm chướng

Ngày xửa ngày xưa ở một vương quốc nọ có một vị hoàng hậu, cũng đã rất nhiều năm rồi mà hoàng hậu chưa thể sinh được một đứa con nào. Bởi vậy nên mỗi buổi sáng hoàng hậu đều đi ra ngoài vườn thượng uyển, nhìn về phía mặt trời và cầu xin thượng đế ở trên cao có thể rủ lòng thương xót mà ban cho nàng một mụn con, dù cho đó là con trai, hoặc là con gái.

Vào một ngày nọ, một thiên thần bay từ trên trời xuống và bảo với hoàng hậu rằng:

– Hoàng hậu xin người yên tâm, rất nhanh thôi người sẽ sinh được một người con trai. Và hoàng tử chính là một người có được phép lạ, chỉ cần là điều hoàng tử mong muốn thì tất cả sẽ thành sự thực.
Nghe thiên thần báo tin vậy thì hoàng hậu vui mừng lắm, nàng lập tức đi nói lại cho nhà vua nghe. Một thời gian sau, quả nhiên hoàng hậu sinh được một người con trai kháu khỉnh, nhà vua lúc này vô cùng vui mừng.
Lúc hoàng tử chập chững biết đi, mỗi buổi sáng hoàng dậu đều đem theo con trai cùng đi dạo ở vườn bách thú, sau đó lại cho hoàng tử rửa sạch sẽ tay chân ở những giếng nước trong vắt.

Vào một lần nọ, trong khi hoàng tử ngủ ngon lành ở trong lòng mẹ, và hoàng hậu cũng thiếp đi lúc nào không hay. Đúng lúc đó có một người đầu bếp già lặng lẽ đi tới, bác ta biết rõ việc hoàng tử có được phép lạ, chính vì vậy liền bế đứa trẻ đi, giấu kín ở một nơi khác để cho một vú nuôi trông nom và cho nó bú. Sau đó bác đem một con gà mái ra cắt lấy tiết, rồi lấy máu gà đem nhỏ hết lên tạp dề cùng quần áo trên người hoàng hậu, sau đó lại chạy tới chỗ nhà vua mà tâu hoàng hậu vì bất cẩn mà để cho thú dữ tới vồ mất hoàng tử đem đi.

Lúc đầu thì nhà vua cũng nghi ngờ lắm, nhưng khi tận mắt trông thấy trên tạp dề cùng quần áo của hoàng hậu loang lổ những vết máu thì nhà vua liền tin những lời bịa đặt của người đầu bếp. Vì thế ngài vô cùng tức giận, nhà vua lệnh cho người hầu xây dựng một cái tháp sâu, nó sâu đến mức dù có là ánh sáng của mặt trời hay là ánh sáng của mặt trăng thì cũng không cách nào rọi tới được. Sau khi nhốt hoàng hậu vào trong thì nhà vua sai bịt kín lối vào của tháp, nàng liền bị nhốt ở tháp sâu những bảy năm liền, nhà vua cũng cấm không cho phép bất cứ kẻ nào đem đồ ăn cũng như thức uống tới cho nàng, quyết tâm để mặc cho nàng ở đó và chết mòn.

Cứ ngỡ rằng cuộc đời của vị hoàng hậu ấy sẽ phải kết thúc trong tháp sâu u tối đó, may mắn là thượng đế đã phái hai thiên thần hóa thành hai con chim bồ câu trắng muốt mỗi nagỳ hai lần đem theo thức ăn và nước uống vào trong tháp cho hoàng hậu. Hai con chim bồ câu làm như vậy để nuôi hoàng hậu đến tận khi thời hạn bảy năm kết thúc.

Người đầu bếp tố cáo hoàng hậu năm nào vẫn còn làm việc ở trong cung, đôi lần bác cũng nghĩ rằng, đứa trẻ kia có phép lại trên người, nếu như cứ mãi ở lại nơi này thì rất có thể gặp những rủi ro bởi vì nó. Vì thế nên bác ta liền trốn khỏi cung để tới chỗ giấu đứa trẻ. Đứa trẻ ấy bây giờ đã lớn rồi, cũng tự biết bản thân có được phép lạ, khi nhìn thấy người đầu bếp tới thì em liền bảo:

– Bác có thích mình được sống trong một cung điện nguy nga lộng lẫy có khu vườn thượng uyển đẹp đẽ không vậy?

Khi lời em vừa dứt, một cung điện vô cùng lộng lẫy xuất hiện, còn có cả vưởn thượng uyển hệt như những gì em mong muốn. Nhưng sống ở đó được ít lâu, người đầu bếp lại bảo hoàng tử là:

– Sống một mình như vậy mãi con sẽ cảm thấy buồn đấy. Vậy sao con lại không ước cho mình một người vợ hiền để cùng chung sống nhỉ.

Và nguyện vọng của hoàng tử lại được đáo ứng, xuất hiện ngay trước mắt chàng là một nàng thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, nàng còn đẹp hơn cả những người vẽ trong tranh nữa. Và hai người vô cùng thương yêu nhau, họ thường tay nắm tay cùng dạo chơi trong khu vườn thượng uyển của mình, còn người đầu bếp lại thường xuyên đi săn, nhìn dáng hệt như quý tộc vậy.

Có một ngày bác đột nhiên nghĩ, có khi nào hoàng tử ước muốn được chung sống cùng với vua cha của mình, đến lúc đó thì bác cũng không biết làm cách nào để có thể thoát chết được. Vì vậy bác liền gọi thiếu nữ cùng mình dạo ở trong vườn và bảo nàng:

– Đêm nay ngươi đợi cho hoàng tử đã ngủ say thì hãy tới cạnh bên giường, dùng dao nhọn để đâm xuyên qua tim nó, rồi sau đó hãy moi tim và cắt lưỡi nó đem tới cho ta. Nếu như ngươi không làm đúng như những lời ta dặn thì ta sẽ lấy mạng ngươi ngay.

Nói xong bác liền bỏ đi ngay. Vào ngày hôm sau thì bác lại đến tìm thiếu nữ để hỏi chuyện. Nhưng thiếu nữa ấy lại trả lời:

– Nhưng tại sao con phải hại người vô tội, người đó chưa từng làm hại ai cả.

Người đầu bếp nói:

– Nếu như con không làm điều đó thì phải thế mạng mình cho nó đấy. Biết chưa?

Đợi cho người đầu bếp đã đi hẳn thì nàng mới sai người bắt về một con hươu rồi đem giết đi lấy quả tim và cái lưỡi về để trên một cái đĩa. Khi nhìn qua ô cửa sổ, nàng trông thấy người đầu bếp đi đến, nàng vội vàng nói với hoàng tử là:

– Chàng mau mau lên giường mà trùm chăn lại đi.

Người đầu bếp độc ác ấy vừa bước chân vào trong phòng đã vội vàng hỏi:

– Quả tim và cái lưỡi của nó đâu?

Và thiếu nữ đem cái đĩa đưa cho bác, rồi đột nhiên hoàng tử tung chăn nhảy ra ngoài quát lớn:

– Ông già độc ác kia, sao ông cứ muốn giết chết tôi thế hả? Giờ thì tôi nói cho ông biết, từ giờ trở đi ông sẽ biến thành một con chó mực, trên cổ có đeo dây xích vàng, suốt ngày chỉ có ăn mỗi than hồng, vì vậy mõm luôn thổi ra những ngọn lửa màu đỏ.

Hoàng tử vừa dứt lời thì người đầu bếp lập tức biến thành một con chó mực đeo xích vàng trên cổ. Và những người đang làm việc ở dưới nhà bếp phải thường xuyên mang những viên than hồng rực tới để cho con chó mực ăn, khi ăn xong thì từ mõm chó lại thổi ra những ngọn lửa đỏ.

Ngồi một lúc thì bỗng nhiên hoàng tử thấy rất nhớ mẹ mình, chàng nghĩ ngợi không biết rằng hiện tại hoàng hậu có còn sống hay không. Vì vậy chàng bảo với thiếu nữ rằng:

– Hiện giờ ta rất muốn trở lại quê hương và xứ sở của mình, nếu như nàng theo ta thì sau này chúng ta có thể được sống bên nhau trọn đời.

Nàng thiếu nữ do dự đáp lại:

– Trở về đó đường xá vô cùng xa xôi, lại lạ nước lạ cái, cũng chẳng ai biết chúng ta là ai cả, liệu chúng ta có thể làm gì để sống đây?

Trong lòng của nàng thì thật chẳng muốn trở về nơi đó chút nào, nhưng hai người lại luyến tiếc phải ly biệt. Vì vậy chàng hoàng tử lập tức ước cho nàng thiếu nữ biến thành một bông hoa cẩm chướng vô cùng tươi đẹp, chàng cũng luôn mang theo hoa bên mình không rời.

Ngay sau đó hoàng tử bắt đầu hành trình tìm về quê hương và xứ sở vốn thuộc về mình, con chó mực cũng lẽo đẽo theo sau chàng. Đầu tiên chàng tới bên cái tháp sâu nơi mà người mẹ hoàng hậu của chàng bị nhốt suốt bảy năm qua. Bởi vì tháp quá cao, chàng không trèo lên được, vì vậy chàng liền ước có một chiếc thang dài để chàng có thể trèo lên được. Và một chiếc thang dài tới ngọn tháp lập tức xuất hiện, hoàng tử leo lên ngay, từ phía đỉnh tháp chàng nhìn xuống dưới và gọi lớn:

– Kính thưa hoàng hậu, kính thưa người mẹ yêu dấu của con, giờ đây mẹ còn sống hay đã chết rồi?

Tiếng hoàng hậu ở dưới tháp sâu vọng lên đáp trả:

– Mẹ chỉ vừa mới ăn xong thôi, hiện giờ còn no lắm.

Hoàng hậu ở dưới không nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy có tiếng hỏi nên bà cứ nghĩ đó là các thiên thần tới thăm nom mình.

Nhưng hoàng tử lại gọi tiếp:

– Con là con trai của mẹ, chính là đứa con mà tất cả mọi người đều nghĩ rằng bị thú dữ vồ đi mất đây. Con vẫn còn sống, con về đây là để tìm cách cứu mẹ ra ngoài.

Nói xong thì chàng hoàng tử lập tức đi tới cung vua. Nhìn đám lính canh, chàng báo mình là một người thợ săn ở rất xa tới đây, chàng muốn được trở thành thợ săn phục vụ cho đức vua. Lính canh báo lại cho nhà vua thì ngài phán rằng, nếu là một thợ săn giỏi và có thể đi săn bắn đủ lượng thú để cung cấp cho nhà bếp trong cung thì có thể vào yết kiến vua.

Từ rất lâu rồi, khu vực chung quanh cung, và cả những khu vực biên giới đều không còn chim thú nào sinh sống cả. Nhưng người thợ săn vẫn hứa rằng sẽ săn bắn đủ mọi loại thú vật để cho nhà vua làm tiệc chiêu đãi.

Nói xong chàng lập tức đem theo đám thợ săn của mình đi vào trong rừng để săn bắn muông thú. Chàng lệnh cho mọi người cùng vây rừng thành vòng lớn, chỉ để ngỏ duy nhất một ngõ chạy thoát được. Khi vòng săn đã hoàn thành, chàng hoàng tử liền thỉnh cầu. Không lâu sau thì có khoảng hai trăm thú vật các loại chạy thẳng vào trong vòng săn của hoàng tử, đám thợ săn chỉ có duy nhất một việc chính là giương súng ngắm mục tiêu và bắn. Số lượng thú săn bát được nhiều đến mức phải dùng đến sáu mươi chiếc xe mới đủ chở. Cũng đã lâu lắm rồi mà trong cung lại mới có được bữa tiệc thịt thú rừng long trọng như thế.

Lúc này nhà vua hết sức vui mừng, lập tức cho truyền gọi tất cả những quần thần ở trong triều đình tới để ăn tiệc, đó là một bữa tiệc vô cùng lớn. Và khi tất cả mọi quần thần trong triều tới đông đủ rồi, nhà vua bấy giờ mới nói với người thợ săn rằng:

– Nhờ vào tài săn bắn của nhà ngươi mà hôm nay mới có được bữa tệc như thế này. Vì vậy ngươi hãy mau tới đây và ngồi bên cạnh trẫm này.

Người thợ săn khiêm tốn thưa:

– Muôn tâu bệ hạ, thần đây chỉ là một thợ săn tồi thôi ạ.

– Ngươi mau lại ngồi cùng trẫm đi.

Và nhà vua cứ nhắc đi lại nhắc lại cho tới tận khi người thợ săn chịu đến bên cạnh mình ngồi xuống mới dừng. Khi ngồi cạnh nhà vua thì chàng lại nhớ người mẹ yêu dấu của mình. Lúc này chàng rất mong sẽ có ai đó ở trong đám quần thần này lên tiếng và hỏi, không biết hiện giờ hoàng hậu như thế nào rồi, không biết là bà vẫn còn sống hay là đã chết mòn dưới cái tháp sâu kia.

Chàng vừa thầm nghĩ xong thì tể tướng liền cất tiếng hỏi:

– Muôn tâu bệ hạ, giờ đây bệ hạ đang cùng với quần thần vui vẻ chung sống, không biết giờ này ở tháp sâu kia hoàng hậu sống chết ra sao, liệu hoàng hậu vẫn còn sống hay là đã chết mòn dưới đó rồi.

Nhà vua liền đáp lại:

– Hoàng hậu bất cẩn mà làm cho hoàng tử bị thú dữ tha đi mất, trẫm không muốn lại nhắc tới chuyện này nữa.

Khi nhà vua vừa dứt lời, người thợ săn vẫn ngồi bên cạnh liền bật dậy thưa:

– Kính thưa vua cha, hiện giờ hoàng hậu vẫn còn sống, và thần chính là con trai của hoàng hậu. Ngày đó không phải là thú dữ tha hoàng tử đi, mà chính cái tên già xấu xa độc ác kia, chính cái tên đầu bếp ấy. Chính hắn đã nhân lúc hoàng hậu đang ngủ say mà bắt cóc đi hoàng tử, rồi hắn đem máu gà vấy vào tạp dề cùng quần áo của hoàng hậu để đổ tội cho người.

Nói đoạn, hoàng tử đem con chó mực có đeo xích vàng trên cổ vào trong điện và nói:

– Mọi người hãy xem, đây chính là cái tên đầu bếp già độc ác ngày ấy.

Chàng liền sai người đem tới những chậu than hồng rực, ngay trước mắt nhà vua cùng quần thần trong triều thì con chó kia cứ chúi mũi vào ăn than hồng, sau đó lại thổi ra những ngọn lửa đỏ từ mõm của mình.

Nhà vua thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng, ngài muốn được để cho nó hiện lại nguyên hình. Chàng hoàng tử cầu nguyên để cho con chó mực được hiện lại nguyên hình là gã đầu bếp vẫn còn đeo chiếc tạp dề trắng, tay kia cầm con dao nhọn.

Mọi người tập trung nhìn và nhận ra ngay đây là người đầu bếp khi xưa làm trong bếp của vua. Nhà vua chứng kiến tất cả mọi chuyện thì vô cùng tức giận, lập tức sai người đem hắn ném vào trong ngục tối.

Rồi chàng thợ săn lại nói tiếp:

– Kính thưa vua cha, liệu người có muốn nhìn thấy người con gái hiền dịu đã nuôi nấng và chăm sóc cho hoàng tử không? Và đó cũng chính là người đã được tên đầu bếp độc ác kia lệnh phải giết hoàng tử, nhưng nàng lại không chịu làm, dù cho lúc ấy nàng trái ý hắn có thể sẽ đùa chơi với cái mạng của chính mình.

Nhà vua lập tức trả lời:

– Tất nhiên là trẫm muốn được thấy…

Chàng hoàng tử nhẹ nhàng nói:

– Thưa vua cha, giờ người sẽ trông thấy nàng ấy trong hình hài một bông hoa vô cùng xinh đẹp.

Chàng hoàng tử lấy ra từ túi áo của mình một bông hoa cẩm chướng và cẩn thận đặt nó lên trên bàn tiệc. Bông hoa ấy đẹp tuyệt trần, suốt cuộc đời mình nhà vua cũng chứ từng được nhìn thấy một bông hoa nào lại xinh đẹp như vậy.

Sau đó chàng hoàng tử lại nói tiếp:

– Và giờ đây thì vua cha sẽ thấy dung nhân thực của nàng ấy.

Chàng hoàng tử thầm ước, lập tức bông hoa biến thành nàng thiếu nữ, nàng đứng ngay bên cạnh hoàng tử, và nàng còn đẹp hơn tất cả những người đẹp được vẽ ở trong tranh.

Sau đó nhà vua lại sai người xuống tháp sâu để đón hoàng hậu của mình trở về dự tiệc. Khi đến chỗ mở tiệc, hoàng hậu chỉ ngồi đó mà không hề ăn uống gì, người chỉ nói:

– Nhờ có thượng đế ben phát tình thương nên thiếp mới tồn tại đến bây giờ, nhưng thiếp sắp siêu thoát rồi.

Và hoàng hậu chí có sống thêm ba ngày nữa liền ra đi mãi mãi. Khi đám tang hoàng hậu diễn ra thì có hai con chim bồ câu trắng muốt cứ bay theo mãi, đó chính là hai thiên thần hóa thành chim để đem thức ăn và nước uống tới cho hoàng hậu trong suốt bảy năm qua khi bà bị giam ở nới tháp sâu tối tăm và lạnh lẽo.

Còn tên đầu bếp độc ác kia bị nhốt ở trong ngục tù, hắn bị chính nỗi buồn khổ vô hạn ngày ngày gặm nát trái tim của hắn, chẳng bao lâu sau liền tắt thở mà chết.

Chàng hoàng tử thì cưới nàng thiếu nữ đẹp tuyệt trần kia làm vợ, nàng cũng chính là bông hoa cẩm chướng tươi đẹp mà hoàng tử luôn đem theo bên mình.

No comments:

Post a Comment