Friday, February 17, 2023

TRUYỆN CỔ NƯỚC NAM - ÔN NHƯ NGUYỄN VĂN NGỌC - NGƯỜI HỌC TRÒ VỚI CON RÙA

 TRUYỆN CỔ NƯỚC NAM

      QUYỂN THƯỢNG : NGƯỜI TA         

NGƯỜI HỌC TRÒ VỚI CON RÙA

Tác giả : ÔN NHƯ NGUYỄN VĂN NGỌC

Xưa có một người học trò, một hôm, đi học về đi ngang

qua bờ sông, thấy mấy người thuyền chài bắt được một con rùa, đang bàn nhau đem về làm thịt để đánh chén. Người học trò đến nói rằng : « Có phải các ông muốn uống rượu, tôi có quan tiền đây, xin đưa hầu các ông và xin các ông làm phúc đừng giết chết con rùa ».

Những người kia bằng lòng nhận quan tiền, rồi trao con rùa cho người học trò. Người học trò đem con rùa về nhà, coi sóc nuôi nấng ân cần quí hóa lắm. Quái lạ, mấy hôm sau cứ buổi đi học về, thì người học trò đã thấy một mâm cơm để phần rất tử tế, không biết ai thổi nấu mà ngon lành như thế.

Một hôm, người học trò giả dạng vuốt ve con rùa, nói rằng : « Em ở nhà ngoan nhé ! Hôm nay anh đi có chút việc cần đến đêm mới về ».

Rồi anh ta đi một chốc là lộn về ngay. Anh ta khẽ đứng dòm vào trong nhà, thì thấy một người con gái rất đẹp đang ngồi thổi cơm. Anh ta vội chạy lẻn vào, nắm chặt lấy cổ tay người con gái, hỏi rằng : « Nàng là ai ở đâu mà đến đây ? »

Người con gái nói : « Tôi xin thú thật cùng thầy, tôi là con rùa đây. Tôi có nhờ thầy cứu khỏi mới thoát tay bọn thuyền chài. Ơn thầy bao giờ dám quên, nên tôi định gắng ở lại đây ít lâu để nuôi nấng cho thầy ăn học, chờ khi thầy làm nên công danh rồi, thời tôi lại trở về thủy phủ ».

Người học trò bảo : « Nếu quả thật như vậy, thì âu cũng là túc trái tiền duyên gì đây. Dám xin gả nghĩa vợ chồng ».

Người con gái gạt đi nói rằng : « Không xong. Tôi với thầy kẻ dương gian người thủy phủ, âm dương cách biệt, không thể lấy được nhau. Bây giờ thiên cơ đã lộ, thì tôi phải về, chớ không ở được với thầy một ngày nào nữa ».

Người học trò nghe nói, sụt sùi gạt nước mắt. Người con gái phải yên ủi dỗ dành bảo đưa chỗ cho đi học. Rồi lại đội lốt rùa vào mà đưa người học trò xuống học dưới thủy phủ. Đến kỳ thi, lại đưa lên mặt đất thì người học trò đi thi đỗ Trạng nguyên. Lúc về vinh qui, đi ngang qua con sông trước, người học trò nhớ đến chuyện xưa, làm mấy câu hát chơi rằng :

« Nước lênh đênh thấy rùa trôi nổi,

Mua đem về nuôi bấy lâu nay.

Năm năm tháng tháng ngày ngày,

Cơm ăn còn nhớ, nghĩa này ở đâu.

Tưởng những nên nghĩa Trần Châu,

Nào hay chửa dựng nhịp cầu sông Ngân.

Tưởng những nên nghĩa Tấn Tần.

Nào hay trời đất chẳng vần lại cho ».

No comments:

Post a Comment