Lời nói hành động và ý tưởng làm cho chúng sanh cao quí hay thấp hèn, vì vậy khi chúng ta đề cập đến sở hành hay chúng ta nói đến cái hành vi tạo tác, chúng ta thấy rằng ở đây không phải chỉ có giá trị về phương diện nghiệp quả, mà qua đó Đức Phật Ngài cũng cho chúng ta một cái nhìn mới. Lấy ví dụ như vầy, chúng ta không thể đem một người có bằng cấp đại học để so sánh với một em bé đi học lớp ba, lớp tư ở trong trường, tuy nhiên chúng ta có thể nói rằng nếu một người mà ba bốn mươi tuổi không học chịu học nữa, họ đâm ra lười biếng, thấy sách vở ngao ngán không học nữa, và đối với một em học sinh tuy rằng trình độ không cao, nhưng em vẫn cố gắng tích cực để học thì Đức Phật Ngài vẫn khen ngợi thái độ tích cực , chứ Ngài không có nhìn vào cái cương vị hay địa vị mình đang có, vì vậy đây là cái nhìn hết sức đặc biệt của Đạo Phật khi đề cập đến chúng sanh ở trong cuộc đời này.
Có rất nhiều lần những người BàLaMôn đến hỏi Đức Phật về quan niệm của Ngài đối với giai cấp, thì Đức Phật Ngài dạy rằng không phải do nghiệp quả thọ sanh mà con người trở lên cao quí hay thấp hèn, mà chính hành vi tạo tác đã khiến cho con người thấp hèn hay cao quí. Như vậy đây là điểm đặc biệt đầu tiên của Đạo Phật, khi nhìn vào con người, điểm quan trọng nhất là hành động, và hành động ở đây phải nói rằng đó là sở hành của thân, của khẩu, của ý. Nói một cách nôm na cái gì chúng ta làm, cái gì chúng ta nói hay chúng ta suy nghĩ, và thậm trí Đức Phật Ngài còn đi xa hơn, Ngài dạy rằng chính điều đó mới phân biệt thế nào là người thiện trí hay là kẻ không phải thiện trí.
TT Giác Đẳng giảng - Nghiệp Thanh Tịnh Chứng Đạo - Minh Hạnh chuyển biên:
No comments:
Post a Comment