Nhiều khi thân phận của chúng ta giống như hình ảnh chúng tôi nghe là có một loài chim sống bám vào tử thi và khi tử thi trôi ra ngoài khơi thì tử thi đó bị rã ra loài chim đó không còn chỗ để nương náu nữa, thì trong đời sống chúng ta thường bám vào những chiếc phao mà chiếc phao đó là chiếc phao hiện tại của mình. Buổi sáng thức dạy buổi chiều đi ngủ trong một ngày đó chúng ta sống vui với cái gì, buồn với cái gì, chúng ta bám níu vào cái gì, và cái đó có được chúng ta thấy rõ cái thực tướng của nó hay không, nó có đứng lại nó có tồn tại nó sẽ ăn đời ở kiếp với chúng ta hay không, hay là nó chỉ là chiếc phao tạm bợ rồi nó sẽ rã đi. Thân phận chúng ta thật sự tội nghiệp, tội nghiệp đến đỗi mà một lúc nào đó chúng ta bừng tỉnh lại thấy rằng cái hiện tại không có gì đáng bám níu thì chúng ta lại vẽ vời sang một tương lai, chúng ta đi truy tìm đi theo cái hướng vọng. Cái mà chúng ta truy tìm chúng ta thật sự không biết nó là gì..
TT Giác Đẳng - Không phải chỉ có hai đường - Minh Hạnh chuyển biên
No comments:
Post a Comment