Một kinh nghiệm bản thân trong đời sống của chúng tôi và chuyện này chúng tôi thường tâm niệm. Đó là mình thường bận tâm tới những người ghét mình hơn là quan tâm đến người tử tế với mình. Người nào tử tế với mình mà mình hay quên họ là tại vì họ không làm phiền mình nhưng người nào chửi bới mình hay là họ làm phiền mình thì mình thường nghĩ đến họ là tại vì mình bực bội. Nhưng nếu mình nghĩ trở lại thì chuyện đó không phải là khôn ngoan. Nếu mình có thì giờ thì hãy săn sóc hãy quan tâm cho những người tử tế với mình hơn là dành thì giờ nghĩ tới những người họ không tốt với mình, tại vì họ không tốt với mình tại sao mình phải suy nghĩ làm gì cho mệt. Nhưng thay vì thì giờ mình bận tâm với những người họ đối xử xấu với mình thì hãy quan tâm tới những người tốt với mình tại như vậy nó công bằng hơn. Nếu mình tử tế với một người nào đó mà họ quay mặt đi hay là họ vô tình không nghĩ tới mình không phải là tại vì họ xấu mà có khi là họ quá bận rộn với những người xấu với họ. Thành ra trong đời sống chúng ta phải tâm niệm rằng "giận người thì khổ cho mình" đừng oan kết để làm gì. Cố gắng làm sao đi vào giấc ngủ mình nguyện cho tất cả chúng sanh được an lạc, mình đi vào giấc ngủ cố gắng rủ bỏ hết mọi oan trái, tại vì lỡ trong giấc ngủ mà mình có chết đi thì mình cũng được nhẹ nhàng, trong giấc ngủ mà mình nhai đi nhai lại cái phiền não ở trong đêm trường thì thật sự không có lợi lạc gì cho mình hết.
TT. Giác Đẳng - Tâm, trọng điểm của sự tu tập - Minh Hạnh chuyển biên
No comments:
Post a Comment