Thursday, January 29, 2015

Chuyện ngắn - Đò thiêng

Đò thiêng

Phạm Minh 

Chị là người cuối cùng bước xuống đò. Chiếc va li nặng kéo người chị lệch về một bên. Con đò chòng chành. Người lái đò vội đưa tay đỡ giùm chiếc va li, nhưng chị đã kịp ngồi xuống, lắp bắp hai tiếng: “Cảm ơn”. 

Con đò từ từ quay mũi, rời bến. Nước từ thượng nguồn đổ về đỏ ngầu, sôi cuồn cuộn. Mưa liên miên mấy ngày liền. Bầu trời phía đó vẫn nặng trĩu những đám mây đen xám. Người lái đò gác sào, vớ lấy mái chèo. Đò chở nặng, trôi lừ đừ.

 Gió đột ngột thổi mạnh. Đò nghiêng về một bên. Sóng đập mạnh vào mạn thuyền, hắt một chùm tia nước lạnh buốt lên đám hành khách. Mọi người xôn xao. Chị giật mình, ôm chặt lấy chiếc va li.

Hơn hai mươi năm trước, chị đã tiễn anh qua con đò này. Mùa mưa. Đò đầy. Những cơn gió lạnh. Chị ngồi nép vào anh, lạnh từ trong bụng lạnh ra… Ngày ấy con đò từ bên kia sang, đưa anh ra mặt trận. 

- Lạy chúa tôi! – tiếng ai đó thảng thốt kêu lên.

 Con đò chòng chành dữ hơn. Mấy người đàn bà tái mặt, bíu chặt vào nhau. Người lái đò hổn hển, cố gò mái chèo cho con thuyền đừng trôi đi quá xa. Gã thanh niên mặc quần bò, đeo kính mát ngồi cạnh chị, lẳng lặng đứng dậy. Đò mất thăng bằng, chao nghiêng một lần nữa. 

- Muốn chết hay sao thế? – Người lái đó gắt lên, vẻ tức giận. 

Gã thanh niên phớt lờ, chuệnh choạng bước về phía mũi thuyền.

- Sông rộng, đò đầy, rước cho đầy khách vào! Tham lắm, rồi chết oan cả lũ – Lại một giọng đàn bà cấm cẳn, đầy hối tiếc. 

- Quái lạ! Đò như có vong ấy các ông các bà ạ! 

Câu nói sau cùng khiến chị thót tim. Chị nhắm mắt lại. Hai tay ôm ghì lấy chiếc va li, lạnh giá. Ngày ấy, anh hỏi nhỏ bên tai chị: “Nếu bây giờ đắm đò…?”. Chị cười tê tái: “Em sẽ ôm xiết lấy anh”. “Nói dại nào! Không chết như thế được. Nhớ đón anh sang đò nhé”… Rồi anh nhảy lên bờ, nhẹ nhõm đi khuất, để mình chị quay về với cả chuyến đò chông chênh.

 Bao nhiêu năm qua đi, chị vẫn không một lần dám bước chân đến bến đò này. Nhưng chị vẫn mong đến thắt lòng chuyến đò đón anh trở về. Chuyến đò đầy, tưng bừng cờ, hoa, nụ cười và nước mắt… Lại nói dại, anh ơi, đò có đắm ngay trên sông quê, thì hai người cùng được chết! 

Nước ào qua mạn thuyền. Chị bừng tỉnh, mở choàng mắt. Còn kịp nhìn thấy gã đàn ông ở mũi thuyền gỡ kính cho vào túi áo, chuẩn bị tư thế sẵn sàng lao vọt xuống dòng nước ngầu bọt. Con đò rùng mình cập bờ. Đám hành khách trên thuyền vỡ òa, tranh nhau túa lên. Gã thanh niên thản nhiên đeo lại kính, vừa đi vừa huýt một điệu sáo mồm vui vẻ. Rồi tất cả nhanh chóng mất hút vào con đường mòn xuyên qua bãi mía xanh um. 

Chỉ còn lại một mình chị trên bến đò. Chị thận trọng ngồi xuống, mở nắp va li, rút ra mấy nén hương và thắp lên. Thế là rốt cuộc, sau mấy tháng ròng lặn lội trong những cánh rừng phương Nam, chị đã tìm thấy anh, đưa anh trở về nguyên vẹn với mảnh đất quê hương, trong chiếc va li này. Khói hương đã quyện với nước mắt chị. Hòa bình bao nhiêu năm rồi nhỉ? Đã bao chuyến đò đầy qua lại trên sông?

No comments:

Post a Comment