ĐÁNH CHUÔNG
Chuyện xảy ra khi Dịch Đường là trụ trì Thiền viện Tentoku, vào thế kỷ mười chín. Một buổi sáng sư nghe tiếng chuông rạng đông ngân nga và chẳng bao lâu sau đó, sư gọi ông tăng thị giả đến, hỏi:
- Sáng hôm nay ai đánh chuông?
Thị giả đáp:
- Đó là một chú tiểu mới nhập viện.
Sau đó, sư gọi chú tiểu đến, hỏi:
- Sáng nay, khi đánh chuông rạng đông, chú đã nghĩ gì?
Chú tiểu đáp:
- Chẳng có gì đặc biệt. Con chỉ đánh chuông thôi.
Trụ trì nói:
- Không, phải có cái gì đó trong tâm con. Được rồi dù sao, khi nào con đánh chuông, cứ đánh y như sáng nay. Đó chẳng phải là tiếng chuông tầm thường.
Lúc ấy chú tiểu nói:
- Có lần con nghe nói rằng bất cứ chúng ta làm gì cũng phải là phụng sự Phật. Con được bảo thiền định về các pháp như là Phật. Vì vậy sáng nay con nghĩ cái chuông là Phật, và mỗi lần con đánh chuông thì tiếng Phật phát ra . Mỗi lần con cúi đầu lễ bái, con cảm thấy đánh chuông là lễ bái.
Trụ trì nói:
- Con đã nghe được lời dạy hay. Từ đây về sau trong đời, khi làm bất cứ việc gì, cứ làm như vậy.
Chú tiểu sau này trở thành phương trượng chùa Vĩnh Bình, trung tâm huấn huyện Thiền vĩ đại; chú tên là Dengo Morita.
No comments:
Post a Comment