TRUYỆN CỔ NƯỚC NAM
QUYỂN THƯỢNG : NGƯỜI TA
THẦY ĐỒ ĂN BÁNH RÁN
Tác giả : ÔN NHƯ NGUYỄN VĂN NGỌC
Xưa có một thầy đồ ngồi dạy học nhà người ta, một hôm, trông thấy hàng bán bánh rán mật đi qua, lấy làm thèm lắm, nhưng không dám nói. Thầy nghĩ mãi không biết thế nào cho có bánh rán ăn. Một buổi kia, nhà chủ vừa đi khỏi, thầy mới lấy ớt giã nhỏ, bỏ vào trong nước, rồi bảo tên học trò nhỏ của thầy lấy nước ấy mà tắm. Tên học trò ngoan ngoãn, vâng lời thầy, đi tắm ngay. Được một chốc, người nó phát nóng và lần mần đỏ khắp mình mẩy.
Khi cha mẹ về thấy con thế lấy làm lo sợ hỏi thầy đồ rằng :
« Không biết cháu nó làm sao mà người nó như sốt và đỏ mần lên cả thế ? »
Thầy đồ làm bộ ngơ ngác bảo gọi đứa nhỏ vào xem như thầy lang xem bệnh, rồi bảo rằng :
« Không việc gì, thằng này mắc cái bệnh Thần Hòn làm quái đây. Bây giờ phải cho đi mua lấy bẩy đĩa bánh rán mật để tối cúng tống thần cho nó, thì nó khỏi ngay. Nhà chủ vâng theo lời thầy, vội vàng ra chợ mua đủ bẩy đĩa bánh rán, lại kèm thêm cả trầu cau hương hoa đem về, đặt vào mâm tươm tất rồi nhờ thầy cúng hộ ».
Thầy đồ khăn áo chỉnh tề, làm bộ nghiêm trang ra đứng trước bàn thờ đặt giữa sân, lên giọng cầu nguyện rằng :
« Thần Hòn ! Thần Hòn !
Cái mình tròn tròn,
Cái da đo đỏ,
Làm cho thằng nhỏ
Nóng đêm nóng ngày,
Tao xẻ mày ngay,
Tao nuốt mày đi,
Mau đi, mau đi,
Thần Hòn ! Thần Hòn ! »
Khấn xong câu ấy, thầy lấy đũa, thầy xắn ngay đĩa bánh, rồi bỏ vào mồm, thầy nuốt thực. Nuốt hết đĩa ấy, thầy lại khấn, khấn xong lại nuốt, khấn bảy lần nuốt hết bảy đĩa bánh. Đoạn rồi, thầy bảo đứa nhỏ ra đằng sau nhà, thầy lấy nước lạnh tắm cho nó. Chỉ một chốc đứa nhỏ khỏi sốt, khỏi mẩn. Nhà chủ khen thầy là có phép tài, mà thầy được bữa bánh rán cũng thích miệng.
No comments:
Post a Comment