Sunday, December 25, 2022

TRUYỆN CỔ NƯỚC NAM - ÔN NHƯ NGUYỄN VĂN NGỌC - TRỜI TỐC, GIÓ RUNG

 TRUYỆN CỔ NƯỚC NAM

      QUYỂN THƯỢNG : NGƯỜI TA

                                                    TRỜI TỐC, GIÓ RUNG

Tác giả : ÔN NHƯ NGUYỄN VĂN NGỌC


Xưa có bà sư, một hôm đi đám về gặp một mụ già bồng một đứa con gái độ hai ba tuổi. Bà sư mua đứa con gái về nuôi để sau nó hầu hạ đỡ đần trong chùa. Khi cô ả lớn lên, độ mười lăm, mười sáu, nhan sắc đã hơn người, mà thông minh cũng tuyệt vời không kém ai. Trong làng có người học trò đi học, ngày ngày thường ngồi nghỉ mát dưới gốc hai cây gạo vừa to vừa cao ở trước cửa chùa. Có một buổi, anh ta đang ngồi nghỉ mát thấy cô bé nhan sắc kia ra hái hoa. Anh ta nói đùa một đôi câu.


Cô con gái chẳng đáp sao, chỉ hát rằng :


« Em như hoa gạo trên cây,

Anh như cái đám cỏ may giữa đường ».


Người học trò biết nó hát chọc, mới hát lại rằng :


« Một mai trời tốc, gió rung,

Hoa gạo nhẩy xuống nằm cùng cỏ may ».


Hát xong, anh học trò trở về nhà, cô con gái trở vào chùa, hai bên từ đó không có tình ý gì với nhau cả. Cách độ sáu bảy năm, người học trò đi thi đỗ. Bao nhiêu nhà giàu tấp tểnh muốn đem con gái gọi gả. Nhưng ông tân khoa chưa quyết định nơi nào cả, thì có một đêm, ông nằm chiêm bao thấy một ông lão vào nhà, đến tận đầu giường mà bảo rằng :


« Cây gạo ! Cây gạo.

Bách niên giai lão ! »


Ông chợt tỉnh dậy, ngồi suy nghĩ một chốc sực nhớ ngay đến lúc còn đang đi học, ngồi nghỉ dưới gốc hai cây gạo. Tai ông lại còn văng vẳng như nghe thấy tiếng người con gái hái hoa trong chùa đối đáp hát với ông khi xưa. Sáng dậy, ông cho đi dò, thì người con gái vẫn còn ở chùa. Ông liền vào thưa với cha mẹ đầu đuôi câu chuyện và xin cho người đến dạm. Bà sư bằng lòng ngay, mà cô ả lại càng bằng lòng lắm.


Hôm cưới, trước đông đủ cả hai họ, bà sư có vịnh một bài thơ mừng rằng :


« Cỏ nhờ đất cứng, êm chân tựa,

Hoa được mưa chan, mỉm miệng cười.

Cỏ ướm lòng hoa, hoa đợi cỏ,

Ba sinh âu hẳn cũng duyên trời ».


Hôm nhị hỉ, bà sư dở tỉnh dở say, nói đùa rằng : « Ai biết đâu chốn am thanh, cảnh vắng này mà lại có dâu rể về nhị hỉ ».


Vợ ông tân khoa nửa vui nửa thẹn, nói rằng : « Bạch thầy, cũng nhờ có trời tốc, gió rung mà chúng con mới được có ngày nay ».

No comments:

Post a Comment