Có lần nào mà qúi vị Phật tử thử để ý những người làm việc ngay cả họ làm việc ở trong chùa, nếu một người làm chỉ vì nghĩ đến Tam Bảo, nghĩ đến đại chúng, nghĩ đến tất cả mọi người, và làm xong rồi thôi, thì khách quan mà nói người đó rất an lạc, họ an lạc tại vì họ không phải nghĩ đến "tôi" đến "ta". Nhưng có những người cũng làm những việc đó nhưng mà do nặng về "tôi làm", "tôi" muốn chứng minh "tôi" thế này "tôi" thế kia, thì khi họ ở trong cuộc họ thấy điều đó thật sự mang lại sự an lạc lắm, nhưng mà là một người khách quan nhìn vào thì chúng ta hiểu sự đau khổ của họ nằm ở chỗ nào, chỗ cái gọi là "tôi" là "ta" đó.
Thưa qúi vị, toàn bộ cái gọi là hạnh phúc của chúng ta nó đều từ trên quan niệm của ngã và ngã sở, tức là tôi, của tôi, tự ngã của tôi, chúng ta xem sự y tựa đó nó mang cho chúng ta hạnh phúc cùng tột, nhưng mà chưa biết hạnh phúc cùng tột tới đâu nhưng nó mang cho chúng ta nỗi đau khổ cực kỳ.
TT Giác Đẳng - Niết-bàn đoạn tận khổ đau - Minh Hạnh chuyển biên
No comments:
Post a Comment