Có một lần Đức Phật Ngài đang đi du hành với các vị Tỳ kheo thì có hai vị Balamôn, một thầy và một trò thấy Đức Phật và chư tăng đi trước thì hai vị Balamon đó đi theo sau lưng chư tăng, người thầy thì dùng đủ thứ lời để sỉ vả nói xấu Đức Phật và chư tăng: nào là Đức Phật và chư tăng xúi người ta bỏ nhà cửa đi tu không ai lo cho cha mẹ vợ con, ông dùng đủ thứ lời để chỉ trích Đức Phật. Nhưng người học trò thì ngược lại, ông đi phía sau thì ông lại dùng đủ thứ lời để khen, ông nói: như vầy mà tốt thưa thầy, như thế kia là tốt thưa thầy. Thành ra người Thầy thì chê Đức Phật và chư tăng, và trò thì khen. Giả sử như bữa đó chỉ có một người là người thầy chê thôi thì các vị tỳ kheo ở phía sau nghe vậy chắc là buồn lắm, hoặc giả là bữa đó chỉ có ngưòi học trò đi và khen thôi thì những vị đi phía sau chắc là vui lắm. Rồi khi Đức Phật và chư tăng đến chỗ nghỉ vào buổi chiều, các vị tỳ kheo mới ngồi nói chuyện với nhau "hồi trưa này mình đi theo Đức Phật trên đường du hành gặp hai ông thầy, người thì khen người thì chê. Thì Đức Phật Ngài nghe nói như vậy Ngài mới nói rằng "Khi các con nghe người khác khen hoặc chê thì các con khoan hãy vui và khoan hãy buồn, tại vì cái vui cái buồn đó nó làm cho các con không nhận được điều đó là điều đúng hay là điều đó là điều sai." Thành ra cái người mà gạt mình nhiều nhất chính là lập trường của mình, cái người mà gạt mình nhiều nhất chính là định kiến của mình, và cái người gạt mình nhiều nhất chính là sự dễ tin của mình, Đức Phật Ngài khuyên chúng ta nên cẩn thận về điều đó,
TTGiác Đẳng - Điều nào nên tin - Minh Hạnh
No comments:
Post a Comment