Báo, Thỏ và Khỉ
Chuyện cổ Sưu Tầm
Ngày xửa ngày xưa, có một con Báo sống trong một khu rừng kề liền với đồng cỏ khô. Rừng rất rậm, nhưng cái ăn trong rừng lại không có. Ở đó khó mà nuôi nổi bản thân chứ đừng nói gì đến cả nhà. Thế cho nên Báo mới quyết định di chuyển đến nơi khác, tìm một chốn nương thân, nơi dễ sống hơn.
Thế rồi, một buổi sáng nọ, con Báo ra khỏi rừng, chạy sang đồng cỏ tìm chỗ ở mới. Nó chạy mãi, cuối cùng thấy đằng xa có cây cối xanh tươi. Cả mừng, nó nghĩ: “Thế là cuối cùng ta đã tìm ra chỗ có đủ nước uống và tưới cây”. Nó nhảy những bước dài đến chỗ đó. Đến gần, nó thấy đúng là khó mà tìm ra chỗ nào tốt hơn. Nước phun từ dưới đất lên, chảy thành dòng, đất màu mỡ, xốp tơi - phải làm vườn thôi? Rồi quả sẽ lủng lăng trên cành cây.
Nghĩ tới đó, nước dãi con Báo chảy thành dòng, và nó cứ thế say sưa mơ tưởng. Nó quyết định: “Ta sẽ dọn nhà đến đây”. Rồi nó trẩy một ít quả và chạy trở về kể cho vợ nghe xứ sở thần tiên ấy.
Con Báo vợ nghe kể rồi nói:
- Vậy thì mình hãy quay lại ngay đấy mà làm nhà đi.
Sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa ló ra, Báo ta đã dậy chạy vội đến nơi đó để làm nhà cửa. Nó chạy không nghỉ vì nó không muốn mất thời gian vô ích. Nó chọn được một khoảng đất thuận tiện hơn cả, rồi đo đạc, ước tính, đào bỏ các gốc cây con queo. Nó làm lụng suốt cả ngày, vậy mà công việc cũng chưa được là bao thì mặt trời đã lặn. Nó đành nghỉ ở trong hang, nơi sẽ thành vườn của nó.
Vào cái đêm hôm đó, con Thỏ ranh mãnh chạy ngang qua chỗ con Báo vừa mới bắt tay vào làm nhà. Nom thấy cơ ngơi làm dở, Thỏ ta vắt óc nghĩ rồi bắt tay vào làm tiếp công việc dở dang ấy. Đắp xong nền, đóng cọc làm tường nhà xong, chuẩn bị xong mọi thứ thì trời sáng, nó bèn đi ngủ.
Mặt trời vừa mới mọc, Báo đã đến làm tiếp - lạ thay! Có ai đã làm tiếp việc của nó, nhiều việc đã làm xong. Báo nghĩ bụng: “Thật là trời có mắt giúp cho ai gặp khó khăn. Nền đắp xong rồi, cột cũng chôn rồi! Xin đa tạ người phù hộ cho con!” Cảm tạ trời xong nó bắt tay vào làm việc một mạch đến tận chiều, không nghỉ. Tường đã đan nan rừng xong, rui mè đã đặt. Nó lại quay về khỉ ở cái hốc trong vườn.
Đến đó, Thỏ lại đến làm. Nó cắt lau sậy lợp nhà, trát tường. Nhà đã xong xuôi, giờ chỉ việc dọn đến ở thôi! Vừa mới làm xong mọi việc là Thỏ chạy thật nhanh về gặp vợ.
Sáng hôm sau, con báo tới, thấy ngôi nhà đã xong xuôi? Nó nhảy lên vì sung sướng nó lạ thật, rồi bình tâm trở lại, nó chạy về ngôi nhà cũ để dọn cả gia đình đang sống ở nơi đói khổ đi. Về đến nơi nó kể lại mọi chuyện cho vợ nghe, rồi chúng sửa soạn thật gấp đến nơi ở mới.
Khi Báo đang khăn gói lên đường thì Thỏ đã chuyển xong cả gia đình đến ngôi nhà mới. Nó biết Báo chẳng mấy chốc sẽ quay lại nên quyết định phải doạ nó. Báo vừa mới bước vào sân, Thỏ đã véo nhẹ Thỏ con, con này kêu to, Thỏ quát ngay:
- Cái gì mà gào lên thế?
Thỏ con đáp:
- Con thèm thịt Báo lắm! - Rồi lại rống lên!
- Thôi nín đi con, kẻo nó sợ đấy! Cha đánh hơi thấy nó ở gần quanh đây. Hễ nó đi vào sân là cha chộp nó luôn! Để xem nó có béo hay không. Nhưng con phải nín đi, cố chịu một chút nữa thôi!
Nghe thấy thế, Báo ta tháo chạy thục mạng! Chạy quên cả đồ đạc, khăn gói! Còn Thỏ thì cùng vợ thò đầu ra cửa sổ cười khà khà. Đợi một lát Thỏ với lũ Thỏ con ra vườn báo hái rau. Hái xong, chúng quay về, nấu nướng rồi ăn.
Khi ấy có một con Khỉ đầu chó chạy qua. Nó thấy Thỏ cùng vợ con đang ngồi ăn rau. Nó cũng muốn nếm món rau này mà chẳng có ai mời. Nó quanh quẩn mãi mà chẳng xơi múi được gì bèn bỏ đi. Khỉ ta đi vơ vẩn, bỗng gặp cả nhà Báo. Lũ chúng đang ngồi, nước mắt chan hoà.
Khỉ hỏi:
- Vì sao các bác khóc?
Báo đáp:
Làm sao mà không khóc cơ chứ! Tôi dựng nhà, làm vườn, rồi bọn nó cướp trắng tay, nhưng chúng là đứa nào thì tôi không biết.
Tức thì Khỉ ta phá lên cười:
Hà, hà, hà! Cái anh này, thế mà không biết, con Thỏ chứ ai! Mắt tôi vừa nhìn thấy nó. Nó đang ngồi ăn rau mà không mời mọc gì tôi cả.
Báo rất đỗi ngạc nhiên, nó gầm lên:
- Thằng Thỏ à! Tin thế nào được!
Nhưng con Khỉ khăng khăng như vậy:
Để tôi dẫn anh đi, anh sẽ tận mắt thấy! Báo quyết định:
- Thôi được, nếu anh không nói dối, ta hãy buộc đuôi nhau lại rồi cứ để thế ta đi. Ở đấy mà không có Thỏ thì anh không lẫn đằng nào được
Chúng buộc đuôi nhau lại rồi ra đi. Khi chúng đến gần nhà, Thỏ nom thấy bèn quyết định lừa chúng một lần nữa. Chúng vừa tiến đến gần, nó lại véo Thỏ con, con này lại khóc:
Thỏ quát như bận trước:
- Làm gì mà gào lên thế?
Thỏ con đáp:
- Con thèm ăn thịt Báo quá!
Thỏ bảo:
Thì im đi, kẻo nó sợ đấy! Con có thấy không, bác Khỉ bạn của cha đã trói đuôi nó đẫn về kìa kìa!
Nghe nói vậy, Báo sợ quá vội lao ngay, lôi theo cả Khỉ. Khỉ đập đầu vào đá chết ngay. Báo thấy Khỉ đã chết, bèn cắt đuôi nó rồi chạy tiếp. Trong vùng này từ đó không thấy Báo nửa. Nhà và vườn thuộc về Thỏ.
No comments:
Post a Comment