Cũng rất là bình thường để chúng ta thấy rằng sanh ra làm con người thì ai cũng phải già cũng đau cũng chết, cũng sầu bi khổ ưu não, chúng ta thường nghe những chuyện đó xem những việc đó hết sức bình thường. Dĩ nhiên là bình thường, nhưng câu hỏi mà Thái Tử Sĩ Đạt Đa đặt ra ở tại đây khi mà Ngài còn là vị Hoàng Tử trong cung vàng điện ngọc, tại vì nó khởi đi một cuộc hành trình và cái ý thức bắt đầu cuộc hành trình đó là một ý thức đặt lại toàn bộ vấn đề, bản thân của mình bị sanh già đau chết sầu bi khổ ưu não nó chi phối thì chúng ta đi tìm cái gì, chúng ta đi tìm một cái giống như vậy, một cái không khác hơn như vậy thì cuộc hành trình đó sẽ dẫn chúng ta đi về đâu, chắc chắn sẽ đi vào sự phiêu dạt vô định, nó như một con thuyền không có la bàn không có định hướng và người tài công cũng thật sự không biết là mình đang đi về đâu giữa cơn bão tố phong ba, thì những sự việc như vậy gợi cho chúng ta cái ý rất quan trọng là đã là một chúng sinh từ vô lượng kiếp sống với trầm luân. Chúng ta hiểu đã có những lần Đức Phật Ngài nói gần như tâm sự với các tỳ kheo và đó là một lời nhắc nhở:
"Này các tỳ kheo chỉ vì không hiểu đây là khổ, đây là nhân sanh khổ, đây là sự diệt khổ và con đường đưa tới sự diệt khổ, mà Như Lai và các con đã trôi lăn trong luân hồi từ vô lượng kiếp cho đến nay."
TT Giác Đẳng - Pháp Thoại - Y' Thức Tiên Khởi, Minh Hạnh chuyển biên
No comments:
Post a Comment