Ánh trăng trong lòng núi
by Zen Leave a Comment
Nơi một hẻm núi hiểm trở nọ, có một đạo sĩ đã luống tuổi, ngài tới nơi thôn xóm nhỏ này ẩn tu đã mười mấy năm. Chỉ sau một thời gian ngắn nương náu nơi này, ngài đã khởi công đào một đường hầm xuyên lòng núi, vì con đường độc đạo băng qua hẻm núi là con đường đèo nguy hiểm, hàng năm có cả chục người mất mạng.
Ngài quả là một vị ẩn sĩ vô cùng kiên nhẫn! Chẳng hề kêu gọi ai giúp đỡ, chẳng nề hà công việc quá sức lớn lao, một mình với cuốc xẻng, ngày ngày ngài đào bới đất đá để mở một con đường nhỏ giữa lòng trái núi khổng lồ.
Ban đầu, dân làng thấy ngài làm một mình nên hô hào nhau tiếp tay với ngài, nhưng chỉ được vài tháng, ai cũng chán nản, nghĩ rằng biết bao giờ thì mới hoàn tất. Mọi người ai nấy quay về với công việc thường ngày của mình. Vị đạo sĩ vẫn an nhiên với công việc, hàng ngày lúc chiều xuống, ngài vào làng xin chút ít cơm canh qua ngày để ngày mai lại tiếp tục.
Hơn năm năm, dân làng thấy cái hang đã sâu hun hút, lắm khi có người mang cơm nước đến tiếp ứng cho ngài, đi sâu vào hang đã sợ hãi, đành đứng ngoài gọi vọng vào. Tiếng đồn nhau trong làng, họ lại hô hào nhau chung sức với vị đạo sĩ để mong ngày hoàn tất sớm.
Thế rồi cũng như lần trước, sau vài ba tháng cật lực, dân làng lại chán nản, từ từ lui gót, và cuối cùng cũng vẫn là vị đạo sĩ tóc đã bạc, con người nhuốm phong sương cực khổ, trông già hẳn đi, tuy vậy nhiệt tình trong lòng của ngài vẫn như xưa. Những nhát cuốc ngày ngày vẫn vang vọng về làng, những giỏ đất đem ra đã lấp đầy một khoảnh vực núi rộng lớn. Dân làng dù chán nản, nhưng vẫn thương vị đạo sĩ đã không tiếc công, phí sức để làm một việc vá trời lấp biển, hàng ngày người người thay nhau đem cơm nước đến cho ngài.
No comments:
Post a Comment