Kinh trong nước lặng
(Trang Tử)
Nguyên lai câu nầy không phải là Thiền ngữ, nhưng trong Thiền môn vẫn hay dùng để ví sự trong lặng hư minh của bản thể tâm với hình tượng kính trong sáng và nước tĩnh lặng. Cung Bổn Võ Tàng, tay kiếm khác lừng danh đã từng giết người không gớm tay, đến cuối đời khi đạt đến tâm địa " Thần Võ không giết nữa ", thì không hề mang đao theo bên mình, lúc nào cũng đi tay không. Có một đêm mùa hè nọ, ông vừa phe phẩy chiếc quạt trên tay vừa chấp tay sau lưng nhìn bầu trời đầy sao tuyệt đẹp trên lâu hóng mát. Khi ấy có một người đệ tử của ông nhìn thấy bóng dáng thầy mình đang ở trạng thấy vô tâm như vậy, bèn nảy ý nghĩ muốn thử xem thầy mình như thế nào, nên anh ta nhảy lên lầu huơ đao đến gần Võ Tàng. Vừa khởi thân, Võ Tàng vừa nắm lấu đầu mút tấm chiếu và giật mạnh. Người đệ tử trượt chân, rơi thẳng từ trên lầu xuống.
Trong Băng Xuyên Thanh Thoại của Thắng Hải Chu có vịnh về chuyện nầy như sau:
" Con người cũng vậy, khi đạt đến cực ý nầy rồi thì cho dù có gặp trường hợp nào đi chăng nữa cũng không sao cả. Nếu như tĩnh lặng tam nầy như kính trong nước lắng, có sự biến đột kích như thế nào đi chăng nữa, vẫn có phương pháp ứng xử với sự biến ấy một cách tự nhiên mà trong tâm thường có. Bất cứ chuyện gì xảy đến nó đều thuận theo mà giải quyết."
No comments:
Post a Comment