Tuesday, July 31, 2018

Suy Niệm Trong Ngày 31-7-2018

Chuyện ngắn - Sức mạnh của sự tập trung

Sức mạnh của sự tập trung

Ở một vùng quê nọ, có hai cha con một nhà trồng hoa đang sinh sống trong một khu vườn rộng lớn. Người cha chăm chỉ, yêu lao động và được cả xã hội công nhận về thành công trong lĩnh vực trồng hoa. Còn người con có rất nhiều tài. Anh lớn lên trong vòng tay yêu thương và đầy đủ vật chất mà người cha ban cho. Anh đã học được nhiều nghề, làm được nhiều điều hay. Nhưng ở tuổi 35, anh vẫn là một người vô danh trong xã hội.

Anh luôn suy nghĩ về điều này, vẫn không thể hiểu tại sao mình làm nhiều điều hay mà đến giờ vẫn là người vô danh.

Người cha hiểu ý, liền đưa anh đến vườn hoa mà ông chuẩn bị thu hoạch. Ông chỉ vào cây bông hồng to nhất, đẹp nhất và rực rỡ nhất nằm giữa vườn cho cậu con trai và hỏi:

– Con có biết tại sao cây bông hồng kia lại to và đẹp rực rỡ hơn các cây khác không?

– Có phải vì cha mua giống mới không?

– Không phải, người cha đáp, tất cả đều chung một giống hoa con ạ.

– Thế có phải cha tưới cho nó nhiều nước và bón cho nó nhiều chất dinh dưỡng hơn không?

– Cũng không phải. Điều kiện chăm sóc và môi trường sinh trưởng của chúng đều như nhau.

Vậy thì chắc là đất ở chỗ đó tốt hơn?

Con lại sai nữa rồi. Đất cũng giống nhau.

Người con không biết trả lời sao nữa. Anh nghĩ mãi nhưng vẫn không thể giải thích nổi. Lúc này, người cha mới ôn tồn bảo:

Con có nhận thấy cây bông hồng này ít lá và ít nụ không?
À đúng rồi. Nhưng có nghĩa là gì hả cha?

Trong khu vườn này, chỉ duy nhất có cây bông này là ta thường xuyên nhìn tới. Khi thấy nhiều lá mọc quanh nó, ta tỉa bớt. Khi thấy nó có nhiều chồi, nhiều nụ đâm ra, ta cũng tỉa bớt.

Người con có vẻ hiểu ra điều gì đó, gật đầu liên tục. Người cha tiếp lời:

Tất cả các cây hồng đều có điều kiện sống như nhau, nhưng cây này lại được đặc ân của ta là tỉa bớt cành, nụ và lá nên chất dinh dưỡng sẽ tập trung vào bông hoa, không bị phân tán đi nơi khác. Chính vì thế nó to hơn, đẹp hơn và rực rỡ hơn.

Trầm ngâm một lúc, ông lại tiếp:

Cũng như con, tuy con rất giỏi, rất nhiều tài, làm được rất nhiều việc nhưng vẫn giống như những người khác vì con thiếu tập trung, bị phân tán năng lượng và thời gian vào quá nhiều thứ. Con cần phải xác định mình sẽ trở thành người như thế nào trong 5 năm tới. Con đam mê gì nhất, điều gì khiến cho con trăn trở nhất, điều gì khiến con có thể sống chết với nó, không quản khó khăn? Lúc đó con sẽ là người thành công, con trai ạ.

Lúc này, người con đã hiểu ra vấn đề. Anh khóc rồi quỳ xuống hôn vào tay người cha và cảm ơn ông về câu chuyện đã giúp anh nhìn nhận cuộc đời tốt hơn.

Vậy đấy các bạn ạ. Ai cũng có nhiều mối quan tâm, nhiều sự lựa chọn trong cuộc sống và sự nghiệp. Nhưng nếu không biết cách bỏ bớt để tập trung cho điều mình mong muốn thì mãi mãi vẫn sẽ là người vô danh.

Chuyện ngụ ngôn ý nghĩa

Hai con chó

Tối nào, cậu bé cũng vào phòng ông, ngồi tựa cằm lên đầu gối ông và hỏi đủ các câu trên trời dưới bể như bất kỳ một đứa bé nào. Nhưng một hôm, câu bé vào phòng ông với vẻ mặt còn vương nét bực bội giận hờn.
Ông cậu bé liền bảo:

- Cháu cứ ngồi xuống và kể cho ông nghe chuyện gì xảy ra suốt ngày hôm nay.

Cậu bé ngồi thụp xuống đất, lại tựa cằm vào đầu gối ông. Cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt nhiều nếp nhăn và phúc hậu của ông, rồi lặng lẽ khóc. Sau một hồi thút thít, cậu bé mới kể:

- Hôm qua bố đưa cháu vào thành phố để bố bán hàng. Bố nói nếu cháu ngoan và giúp bố gói đồ cho khách, bố sẽ mua cho cháu thứ gì cháu thích. Cháu thích rất nhiều thứ ở thành phố, vì cháu chưa vào thành phố bao giờ. Nhưng cuối cùng, cháu thấy một cây bút bằng kim loại sáng loáng rất đẹp, lại nhỏ gọn, nên bố mua cho cháu.

Nói đến đây, cậu bé tựa đầu vào đầu gối ông và im lặng. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc ram ráp của cậu bé:

- Rồi sao nữa?

Không ngẩng đầu lên cậu bé đáp:

- Rồi cháu chờ bố đi lấy xe chở cháu về. Nhưng trong khi cháu đứng chờ, một bọn trẻ thành phố đi qua và thấy cháu. Chúng đi quanh và nói đủ những điều không hay, rằng cháu thật là bẩn thỉu, nhà quê và ngu ngốc nên không thể có một cây bút đẹp như thế. Rồi đứa lớn nhất đẩy cháu ngã làm rơi cái bút. Một đứa khác chộp lấy nó rồi chúng chạy mất, còn vừa chạy vừa cười – Nói đoạn, sự bực bội như trở lại, cậu bé gằn giọng – Cháu ghét bọn nó!!!

Người ông, với đôi mắt nhìn thấy nhiều việc trên đời, bế cậu bé lên giường để nhìn thẳng vào mắt cậu.

Ông bảo:

- Ông cũng sẽ kể cho cháu nghe một câu chuỵên. Có nhiều khi ông cũng cảm thấy vô cùng căm ghét những kẻ độc ác, những ai không biết hối hận, những người được hưởng quá nhiều... Nhưng sự căm ghét thường làm chúng ta mệt mỏi chứ không bao giờ ảnh hưởng đến những người chúng ta căm ghét. Nó cũng giống như tự mình uống thuốc độc rồi ngồi ước rằng người mình ghét sẽ đau bụng mà chết. Cảm giác này hầu như ai cũng có. Như thể hai con chó rất lớn bên trong mỗi người, một con trắng và một con đen.

Con chó trắng tốt bụng và không làm hại ai nếu không ai làm ảnh hưởng đến nó. Nó chỉ vùng dậy khi có lẽ phải và có quyền được làm, và làm theo đúng cách. Nhưng con chó đen thì luôn cáu giận. Chuyện nhỏ đến mấy cũng làm nó nổi điên nổi khùng. Nó chống lại tất cả mọi người, mọi ngày, không vì lý do gì cả. Nó không biết suy nghĩ vì sự tức giận và căm ghét trong nó quá lớn. Nhưng nó chẳng làm được gì, việc tức giận không bao giờ làm thay đổi được mọi việc.

Đôi khi, thật khó mà sống với cả hai chú chó này trong đầu óc mình, vì cả hai đều muốn làm chủ lý trí của mình.

Cậu bé háo hức nhìn ông, hỏi:

- Rồi con nào thắng, hả ông?

Người ông mỉm cười:

- Con nào ông cho ăn thì thắng.

Tri Kiến Giác Ngộ - Minh Triết Trong Đời Sống

HÃY MỞ KHO CHÂU BÁU CỦA ÔNG 



Daiju đến thăm thiền sư Baso ở Trung Hoa. Baso hỏi: "Ông bạn đang cố gắng đạt tới điều gì?"

"Sự giác ngộ," Daiju trả lời.

"Ông bạn có một nhà châu báu của riêng bạn. Tại sao bạn còn tìm kiếm ở bên ngoài?" Baso hỏi.

Daiju hỏi: " kho châu báu của tôi ở đâu?"

Baso trả lời: "Điều gì mà bạn đang hỏi thì là kho châu báu của riêng bạn."

Daiju đã giác ngộ! Từ đó về sau ông cố thuyết phục những người bạn của mình: "Hãy mở kho châu báu của riêng mình và dùng xử dụng những châu báu này.

Điển Hay Tích Lạ - Trống cơm

Trống cơm

Không ai biết trống cơm ra đời từ lúc nào. Chỉ biết đại khái là các cụ ta thường dùng nó trong những dịp tế lễ thần thánh, những buổi hát chèo. Nhất là trong việc đưa mạ
Đó là một thứ trống mình dài và nhỏ, một loại trống Việt Nam hoàn toàn từ hình dáng, âm thanh cho đến cách biểu diễn. Khi tấu nhạc, nhạc công phải đeo dây trống lên cổ, để trống nằm ngang trước bụng và vận dụng 10 ngón tay khéo léo của mình trên cả hai mặt trống.
Có một điều khác thường là người ta hay đính thêm nắm cơm nếp nhỏ trên mặt trống. Có lẽ cũng vì vậy mà chiếc trống ấy được mang một danh hiệu nôm na là "Trống cơm" chăng? Tuy vậy có một vài nơi thuộc tỉnh Bắc Ninh như làng Đình Bảng, làng Phù Đổng chẳng hạn, nhạc công không bao giờ đính cơm trên mặt trống.
Theo những nhà khảo cứu về nhạc cụ Việt Nam, dưới triều vua Lê Thánh Tông, đời Hồng Đức (1470), ba ông Trần Nhân Trung, Đỗ Nhuận, Lương Thế Vinh đã dựa trên nền tảng âm nhạc Trung Hoa, lập thành hai bộ nhạc cho triều đình Việt Nam. Đó là bộ Đồng Văn, chuyên đặt ra nhạc phổ, và bộ Nhã Nhạc chuyên dùng tiếng người để ca hát. Hai bộ nhạc này hoạt động dưới sự điều khiển của quan Thái Thường Quản Đốc, và chỉ chuyên dùng trong việc tế lễ ở triều đình. Nhạc cụ có nhiều thứ: một trống lớn, một kèn lớn, một long sinh, một long phách, một cây đàn có thể ba, bốn hay mười lăm dây, một sáo trúc, một trống mảnh một mặt và một cái sinh tiền.
Cũng trong thời kỳ này, những giàn nhạc giáo phường của tư nhân ra đời và bắt đầu hoạt động mạnh mẽ trong dân gian đi song song với hệ thống âm nhạc của triều đình. Nhạc cụ gồm có: một dùi nhịp bằng tre thường do bà cụ già đánh nhịp; một ống sáo, một cây nhị quyển, một trống cơm, một cây đàn đáy do bốn, năm nhạc công sử dụng; một phách; một sinh tiền, một trống con một mặt do ba nữ nhạc công trẻ tuổi vừa ca hát vừa giữ nhịp.
Ta nhận thấy những nhạc cụ trong hệ thống âm nhạc của giáo phường mới có trống cơm. Vậy có thể nó là một nhạc cụ cổ sơ của dân tộc, chính do hạng bình dân khi xưa sáng tạo chăng?
Hình dáng trống cơm mộc mạc bao nhiêu thì tiết điệu của nó phong phú bấy nhiêu. Nghe "Trống cơm" nhứt định chúng ta không thể lẫn lộn nó với những bài ca ngoại quốc. Nó có giọng u buồn gợi tâm hồn người nhớ đến hình ảnh quê hương xa xôi hay nhớ đến một mối tình tan vỡ, một niềm tang tóc bi thương của một thành sầu vạn cổ ...
Tục truyền rằng: Ngày xưa có một nho sinh rất nghèo, thi mãi không đỗ, túng cùng phải đi xin ăn. Hằng ngày, khi sang ngang nhà của một phú hộ thì có một cô bé ở chực sẵn đem cho cơm trắng canh ngon. Công việc đó cứ theo thời gian trôi qua một cách đều đặn.
Suốt năm trời như thế, chàng nho sinh vô cùng cảm động nhưng không khỏi ngượng ngùng. Một hôm, chàng tỏ lời cám ơn cô bé và không nhận lãnh của cho nữa. Chàng lại từ giã, đi sang ở làng khác kiếm ăn. Cô bé thực thà cho biết việc làm của cô là vâng theo lời dạy của cô Hai, con gái của chủ nhà mà thôi. Ơn đó là ơn của cô chủ.
Chàng cảm động, yêu cầu xin gặp mặt cô chủ để tỏ lời cám ơn và từ giã. Cô bé ở hẹn lại hôm sau, để xem cô chủ có bằng lòng không, rồi sẽ cho biết. Nếu cô chủ bằng lòng cho gặp mặt thì chàng cứ chờ tại chỗ này.
Hôm sau, chàng vừa đến thì đã gặp ngay cô chủ nhà đứng đợi. Nàng rất đẹp. Chàng nho sinh cúi đầu, chấp tay xá nhưng nàng khoát tay vội nói:
- Tôi đã hiểu ý chàng muốn nói gì rồi. Tôi ở đây lâu rất bất tiện, mà chàng cũng không cần phải nói ân nghĩa gì. Sở dĩ, tôi giúp chàng vì biết chàng lỡ vận và cảm thương người trong bước đường cùng mới ra nông nỗi, không lẽ chí của người con trai chịu cùng nhụt như vậy mãi sao?
Đoạn, nàng trao cho chàng một cái bọc bằng giấy, nói tiếp:
- Nay chàng từ giã đi, tôi xin tặng một số bạc và một cây thoa vàng để chàng tìm cách lập nghiệp. Một ngày nào thành đạt, chàng sẽ trở về quê. Chừng ấy...
Nàng bỏ lửng lời nói, lại quày quả thoăn thoắt đi.
Chàng nho sinh vô cùng cảm động.
Theo lời người ngọc dặn dò, chàng cần phải tạo lấy một sự nghiệp, nhưng sự nghiệp gì? Chàng không duyên số với đường công hầu danh tướng thì chàng phải chuyển sang nghê khác. Bất cứ nghề gì cũng tốt đẹp cả miễn đừng làm điều gì phi nghĩa. Thế là chàng đeo đuổi môn âm nhạc, một nghệ thuật trong 7 nghệ thuật.
Thời gian 3 năm, chàng đã thành tài và lãnh đạo một giáo phường. Chàng hớn hở, vui tươi vội quay về quê xưa mong gặp mặt người ân nhân yêu quý. Nhưng thảm thay, chàng vừa đặt chân về nhà nàng, thì gia đình nàng đương làm đám táng cho nàng. Nàng vừa chết trong một cơn bạo bịnh!
Chàng nhạc sĩ tài hoa vô cùng đau đớn. Chàng muốn đưa đám táng cho nàng. Chàng muốn khóc kể nàng. Chàng muốn để tang cho nàng. Nhưng phải làm sao để mọi người đừng biết việc làm của chàng đối với con người đã khuất?
Chàng liền xin cha nàng cho chàng đem phường nhạc của chàng đến để đưa vong linh người chết. Chàng sáng tạo một cái trống nhỏ dài, hai mặt trống có đính hai nắm cơm nhỏ, để nhắc lại kỷ niệm sâu xa cao đẹp là ngày xưa, nàng đã cho cơm chàng ăn. Sợi dây trống đeo lên cổ bằng vải trắng là chàng để tang nàng.
Lúc đưa đám chàng mang trống cơm lên cổ, để trống nằm ngang trước bụng, vận dụng mười ngón tay vỗ trên mặt trống, phát thành tiếng kêu bi ai, tha thiết:
- "Tình tang, tang tình! Tình tang, tang tình!..."
Đó là tiếng khóc kể kín đáo của chàng đối với người yêu có một tâm tình cao thượng, thanh khiết. Đó là tiếng nức nở ở cõi lòng của một nghệ sĩ đối với mối tình đầu đã tan vỡ, mà chàng chỉ còn mượn lấy âm thanh của "Trống cơm" để tiễn vong linh nàng.
Tục truyền là như thế.
Ngày nay, trong những đám tang, người ta vẫn còn dùng "Trống cơm". Và, người ta vẫn còn hát "Trống cơm", nhứt là ở vài làng thuộc tỉnh Bắc Ninh. Dưới đây là bài hát "Trống cơm" do ông Lý Tiến Thành, một danh ca quan họ ở làng Bái Uyên, tỉnh Bắc Ninh, hát; và nhạc sĩ Trần Văn Khê ghi lời:
"(Tình bằng có cái) trống cơm (khen ai) khéo vỗ (ố mấy bông) nên bông (ố mấy...)
"(Bông nên bông), một bầy (tang tình) con nít, (một bầy tang tình con nít ố mấy...)
"(lội), lội, sông (ố mấy) đi tìm (em nhớ thương ai). (Đôi) con mắt (ố mấy) lim...
"Dim, đôi con mắt (ố mấy) lim dim, một bầy (tang tình) con nhện (ơ...
"(Ơ ố mấy) giăng tơ, giăng tơ (ố mấy) đi tìm (em nhớ) thương ai. Duyên...
"Nợ (khách) tang bồng, duyên nợ (khách) tang bồng."

Chuyện cười trong ngày

Cây xăng

Giờ sinh vật, thầy giáo hỏi một em học sinh:

– Trong các loại cây mà bố em trồng, em thấy cây nào cho hiệu quả kinh tế cao nhất?

– Dạ, “cây xăng” ạ!

Monday, July 30, 2018

Suy Niệm Trong Ngày 30-7-2018

Chuyện ngắn Nụ cười và lòng hào hiệp

Nụ cười và lòng hào hiệp

Một chiều tháng 3 ấm áp, tôi đón xe buýt về nhà. Tôi ngồi ở hàng thứ ba, cạnh cửa sổ phía tài xế. Lúc đó đã gần sáu giờ chiều, nhưng xe vẫn chưa đầy và người tài xế chẳng tỏ vẻ gì là sắp cho xe chạy cả.

Một người phụ nữ trung niên ngồi xuống ghế đối diện. Bà khóc. Vừa khóc bà vừa kể lại câu chuyện đã xảy ra với mình, như là nói cho cả xe cùng nghe chứ chẳng riêng ai – Bà đến thành phố để thăm con gái. Trên đường vào ga cuối, bà chị cướp giật mất túi xách, bên trong có phân nửa số tiền mang theo. Nửa còn lại bà cuộn trong khăn và giấy dưới áo nên may mắn không mất hết.

Phụ xe, tài xế và các hành khách đều lắng nghe câu chuyện của bà. Ít phút sau, bà thôi khóc, lấy bánh mì phô mai trong túi ra và bắt đầu ăn nhưng cặp chân mày vẫn còn cau lại vì lo lắng.

Một ông lão ăn mặc rách rưới bước lên xe. Ông ngồi ngay phía trước người phụ nữ bị mất tiền nọ. Lát sau các chỗ ngồi đã kín người. Người tài xế ngồi vào tay lái và khởi động máy. Người phụ xe thu vé và hỏi từng hành khách muốn xuống chỗ nào. Khi đến chỗ ông lão, anh ta tỏ vẻ nghi ngờ và hỏi ông có tiền không. Ông đã xài hết tiền khi đi nhầm chuyến xe buýt. Bây giờ ông đang cố gắng tìm cách về nhà.

Nghe xong, anh phụ xe yêu cầu ông lão xuống xe, nhưng ông lão không nhúc nhích. Ông như sắp khóc khi van xin được đi nhờ để kịp về nhà trước lúc trời tối. Người tài xế cũng đã nghe hết câu chuyện. Anh ta đứng dậy, đi về phía ông lão và lập lại yêu cầu của người phụ xe, rằng ông lão phải xuống.
Người phụ nữ ngồi phía sau ông lão cũng đã lắng nghe và quan sát vụ việc. Khi người tài xế cùng anh phụ xe lớn tiếng với ông lão, bà bèn xen vào.
“Đừng làm tình làm tội ông lão nữa, các anh không thấy là ông lão chỉ muốn về nhà thôi sao?”
“Nhưng ổng không có tiền,” người tài xế quát.
“Vậy cũng đâu thể ném ông ấy ra khỏi xe,” bà khăng khăng
Rồi bà hỏi, “Vé của ông ta bao nhiêu tiền?”
Người phụ xe lầm bầm một con số.
“Được thôi.” Nói rồi người phụ nữ lấy từ số tiền còn lại ra và đưa cho anh phụ xe, “Tiền vé của ông lão và của tôi đây. Rồi đừng làm khổ ông lão nữa.”
Mọi ánh mắt trên xe đều hướng về người phụ nữ, người mà mới cách đây vài phút còn khóc vì mất tiền
“Tiền thôi mà!” Bà nhún vai.
Trước khi chiếc xe rời trạm bà còn cho ông lão một phần chiếc bánh mì của mình và một đô-la. Suốt đoạn đường về, trên môi bà luôn có nụ cười bình thản và duyên dáng như nụ cười của nàng Mona Lisa. Dường như bà không còn nhớ gì về số tiền bị mất nữa.

Trên đường đời, sự hào hiệp và nụ cười của những người xa lạ có thể nâng đỡ tinh thần ta rất nhiều. Hành trình cuộc đời sẽ ngọt ngào biết bao khi ta làm cho nó trở nên êm ả và dễ chịu hơn một chút cho những người bạn đồng hành.

Chuyện ngụ ngôn ý nghĩa

Nếu tôi là bạn
Pisces

Một giả định để ai đó chợt nhận ra những gì đã, đang và sẽ xảy ra xung quanh mình với cái nhìn khác, cái nhìn của mình nhưng không hẳn cho mình, để hiểu rõ hơn những người bạn, dẫu cho mọi người vẫn thường thốt lên "giá mà..." khi thứ gì đó qua đi.



Còn tôi và bạn, ngày hôm qua vẫn có thể là ngày hôm nay hoặc ngày mai bởi đơn giản chúng ta là bạn. Và nếu tôi không phải là tôi, nếu tôi là bạn... thì liệu tôi có hành động như bạn không? Chắc cũng vậy thôi, nhưng sao không thử một lần giả định nhỉ?

Những gì đã xảy ra cho bạn, cho tôi hay bất kỳ ai khác, tất cả giờ đã là quá khứ. Một quá khứ không bao giờ tìm lại được, một tương lai không thể nào xác định được. Nhưng hiện tại thì bắt đầu từ quá khứ và là cầu nối đến tương lai.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không bao giờ cố giấu hay kìm nén những cảm xúc đối với ai đó để rồi suốt ngày phải chạy trốn chính bản thân mình, cùng hàng trăm, hàng nghìn sự lựa chọn mà trong đó không có sự lựa chọn nào dành cho riêng bạn. Còn nếu vì lý do nào đó, thì tôi cũng sẽ đặt nó ở vị trí sâu kín nhất trong tâm hồn để thoải mái hơn mỗi khi đương đầu với bản thân mình.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không bao giờ trách bạn mình là "đồ tồi" chỉ bởi lý do mà... chỉ bạn mới biết. Dẫu rằng nó sẽ được bỏ qua nhưng dường như một hố sâu vô hình được dựng lên mà không cách nào vượt qua được. Một chiếc cốc thuỷ tinh đã vỡ làm sao có thể hàn gắn nguyên vẹn như lúc ban đầu, dù người thợ có khéo léo đến cỡ nào.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không suốt ngày ấp ủ những ảo tường mà chỉ có mỗi bạn vẽ ra. Tôi sẽ chia sẻ nó cho mọi người đặc biệt là những người bạn, kể cả khi tôi có thể nhận về những điều không thực sự mong đợi. Khi bạn mở lòng mình, bạn sẽ có được nhiều hơn thế từ người khác.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không giận người bạn thân bởi hình ảnh một người thứ ba xa lạ, để rồi đánh mất mãi mãi những gì đã vun đắp bằng tình bạn chân thành. Nếu tôi là bạn, tôi sẽ bỏ ngay suy nghĩ người khác phải làm điều này cho mình trước khi mình làm điều kia cho họ.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không vì chút lòng ích kỷ, ghen tị với mọi người mà bỏ quên bản thân mình, để rồi cứ phải dằn vặt trong những tháng ngày đơn độc. Bạn không muốn ai ở bên bạn cũng bởi bạn quá yêu bản thân mình, hơn bao giờ hết.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ luôn nghĩ ngày mai tươi sáng hơn ngày hôm qua chứ không bi quan cho một ngày mới dù vì bất cứ lý do gì.

Nếu tôi là bạn, tôi đã không chạy đi tìm một bến đỗ mới cho bản thân khi bến đỗ cũ chưa được xây dựng vững chắc. Đôi lúc đó là xu hướng, nhưng khi làm người khác mất niềm tin thì cũng thật khó để làm tốt công việc dù bạn có thực sự muốn như vậy...

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ cố loại bỏ những suy nghĩ nhạy cảm không đáng có về một ai đó để rồi sinh ra ngớ ngẩn. Tất cả chỉ để chứng minh bạn "ngưỡng mộ" người đó.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không giành quá nhiều thời gian vào 4 bức tường và màn hình Internet để tách biệt với thế giới. Cuộc sống ngoài kia có nhiều thứ tươi đẹp để khám phá.

Nếu tôi là bạn, tôi sẽ không lôi khiếm khuyết của người khác ra để bàn luận dẫu cho đó chỉ là trò đùa. Nếu tôi là bạn, tôi cũng sẽ không nghĩ ranh giới giữa tình bạn và tình yêu mong manh đến thế.

Nếu tôi là bạn, tôi không nghĩ về ngày mai (tương lai) khi hôm nay (hiện tại) tôi không biết phải làm gì. Có thể ngày mai sẽ không bao giờ đến hoặc sẽ đến nhưng bạn có nghĩ mình sẽ ra sao khi ngày mai thực sự đến.

Nếu tôi là bạn... nếu... tất cả cũng chỉ là giả định. Những thứ đã qua đi và để lại chút gì đó cho bạn, cho tôi và những người bạn của chúng ta đôi lúc khiến tất cả trưởng thành hơn. Có thể tôi không thành công như bạn, không hành động được như bạn ở một khía cạnh nào đó nhưng tôi giả định mình là bạn để hiểu hơn tính cách những người bạn của mình, để trải nghiệm thêm cuộc sống từ những gì mình từng nhận được.

Vậy có khi nào bạn không phải là bạn, bạn là tôi hay ai đó không nhỉ? Tại sao lại không kia chứ!

nguồn: cuộc sống

Tri Kiến Giác Ngộ - Minh Triết Trong Đời Sống

PHẬT SỐNG VÀ NGƯỜI THỢ ỐNG

Vị thiền sư đưa ra bản hướng dẫn cá nhân trong lớp ẩn tu. Không ai được vào lớp khi thiền sư và các môn đệ đang họp.

Mokurai, vị thiền sư của ngôi chùa Kennin tại Kyoto, quen với sự thích thú tản bộ với các thương buôn và các nhà báo cũng như với các thiền sinh của ông. Một người thợ ống nào đó là người thất học. Anh ta đã hỏi Mokurai những câu hỏi xuẩn ngốc, có trà không, và rồi anh ta bỏ đi.

Một ngày nọ trong khi người thợ làm ống ở đó thiền sư Mokurai muốn đưa bản hướng dẫn cá nhân cho người đệ tử, do vậy ông nói người thợ đến chờ trong một phòng khác.

"Tôi hiểu rằng Ngài là vị Phật sống." người thợ phản đối. "Ngay cả những tượng Phật bằng đá ở trong ngôi chùa cũng không bao giờ khước từ số người đông đảo tới tụ họp trước họ. Tại sao tôi bị tống ra?"

Mokurai đã bỏ ra ngoài để gặp người đệ tử của mình

Tri thức - 5 thần thoại Hy Lạp gắn liền với các loài cây

5 thần thoại Hy Lạp gắn liền với các loài cây

Huyền thoại về các vị thần có phép lực vô biên thường  giải thích về các hiện tượng tự nhiên xung quanh chúng ta. Dưới đây là những câu chuyện thần thoại Hy Lạp gắn liền với các loài cây được nhiều người yêu thích nhất.
Nữ thần Clytie và sự tích hoa hướng dương

Nữ thần Clytie là con gái của thần biển Oceanos. Trong thần thoại hy Lạp, Thần Clytie đem lòng yêu thần Mặt trời Helios. một vị thần khổng lồ Titan có trước thời thần Mặt trời Apollo. Nhưng câu chuyện về nữ thần Clytie lại kết thúc không có hậu.

Chỉ sau một thời gian ngắn yêu nhau, thần Helios đã bỏ rơi Clytie vì theo đuổi Leucothoe. Mặc dù sau đó Leucothoe bị cha chôn sống vì đã chạy trốn với Helios, nhưng  Helios cũng không quay trở về với thần Clytie. Quá đau buồn, thần Clytie đã đi khắp cùng trời cuối đất để tìm kiếm Helios cho đến khi kiệt sức và chết đi.
Tại nơi mà nữ thần Clytie qua đời, loài hoa hướng dương đã mọc lên, đó là một loài hoa luôn hướng về phía ánh sáng Mặt trời tựa như ánh nhìn chăm chú của nữ thần luôn dõi tìm người đàn ông mình yêu.
Thần thoại về Cyparissus và cây bách

Truyền thuyết kể rằng, thần Apolo đã tặng cho Cypariussus một món quà quý giá, đó là con hươu bằng vàng. Nó đã trở thành người bạn đồng hành với Cypariussus, không bao giờ tách rời nhau.

Nhưng vào buổi trưa một ngày nọ, ánh nắng Mặt trời quá gay gắt đã khiến con hươu bị mệt và chui vào một bụi rậm nghỉ ngơi. Do không trông thấy nó nên Cypariussus đã vô tình ném lao trúng con hươu trong lúc tập luyện.

Không lời nào có thể an ủi được Cypariussus, dù đó chỉ là một tai nạn không may. Trong nỗi đau đớn khôn cùng, Cypariussus đã cầu xin các vị thần rủ lòng thương và biến điều ước của mình trở thành sự thật.

Nhận lời cầu xin của Cypariussus, Apollo đã biến chàng thành một cây bách – được xem như là một loài cây u buồn vì những dòng nhựa ứa ra từ thân cây trông như những dòng lệ. Về sau, loài cây này đã trở thành biểu tượng của sự tang thương trong văn hóa Hy Lạp.
Câu chuyện về thần Aristaeus

Mặc dù việc thờ phượng thần Aristaeus đã trở nên phổ biến, nhưng thần thoại về ông phần lớn đã bị lãng quên vào lịch sử.

Aristaeus là vị thần của gia súc, chăn nuôi và nuôi ong. Hình ảnh của ông cũng gắn liền với cây nho và oliu. Thần Aristaeus luôn được xem là vị thần hộ mệnh của người chăn cừu. Với sự dân dã và gần gũi của mình vị thần này được rất nhiều người yêu thích.
Theo thần thoại Hy Lạp, thần Aristaeus là con trai của thần Apollo và nữ thần Cyrene. Ông được các vị thần nàng thơ Muse dạy dỗ từ khi còn nhỏ. Khi lớn lên, thần Aristaeus theo đuổi nàng Eurydice xinh đẹp. Người phụ nữ này chính là vợ của Orpheus và bị rắn cắn chết trong lúc chạy trốn thần Aristaeus.

Nhưng không giống với các câu chuyện thần thoại khác của Hy Lạp, câu chuyện của thần Aristaeus kết thúc khá có hậu. Tiếp nối thần rượu nho Dionysus, thần Aristaeus đã được công nhận là “vị thần bất tử”.

Huyền thoại về Narcissus và loài hoa thủy tiên

Một trong những câu chuyện thần thoại quen thuộc nhất của Hy Lạp là về Narcissus, vị thần đã được đặt tên cho một loài hoa của mùa xuân.

Trong thần thoại Hy Lạp, chàng Narcissus được miêu tả là một thanh niên khôi ngô, tuấn tú, nhưng lại đầy kiêu hãnh và ít quan tâm đến cảm xúc của những người yêu thương mình. Một trong số những người ngưỡng mộ Narcissus là nữ thần Echo.

Nhưng khi nữ thần này thú nhận tình cảm với Narcissus, anh đã cười nhạo cô. Vì đau khổ, thần Echo bỏ đi vào tận rừng sâu.

Nemesis, nữ thần báo ứng biết được sự kiêu ngạo của Narcissus nên đã thu hút Narcissus đến một cái hồ, nơi anh nhìn thấy sự phản chiếu của mình trong nước và đem lòng yêu nó mà không nhận ra đó chỉ là một hình ảnh.

Bị mê đắm và không thể rời khỏi vẻ đẹp đó, Narcissus cứ mãi ở bên bờ hồ nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình cho đến chết. Khi ở thế giới bên kia, Narcissus vẫn không thôi ngắm mình dưới làn nước của sông mê Styx. Thuật ngữ ” rối loạn nhân cách ái kỷ “ chính là dựa trên tính cách của nhân vật này.

Tại nơi Narcissus chết, một loài hoa đã mọc lên. Đó chính là hoa thủy tiên. Câu chuyện tình của hai vị thần này cũng là một bài học đáng giá: Narcissus đã phải nhận lấy kết quả của sự kiêu căng về vẻ đẹp của mình.

thiên nhiên, thần thoại hy lạp, cay, 
Narcissus ngắm nhìn bản thân ở sông mê Styx. (Ảnh: Socialsecurity.gr)

Câu chuyện về nàng Persephone và thần Hades

Persephone là con gái của vị thần tối cao trong thần thoại Hy Lạp Zeus và nữ thần nông nghiệp Demeter. Nàng là một thiếu nữ kiều diễm với đôi bàn tay vô cùng xinh đẹp.

Một trong số những người cầu hôn nàng là thần Hades, vị thần cai quản Âm phủ. Thần Hades rất kiên trì theo đuổi Persephone để cưới nàng làm vợ, nhưng nữ thần Demeter lại cương quyết chối từ.

Cuối cùng thần Hades đã bắt cóc Persephone và đưa nàng đến thế giới Âm phủ. Nữ thần Demeter thấy con gái bị mất tích thì rất đau khổ, bà rời khỏi đỉnh Olympus và bỏ công việc mùa màng để đi tìm con. Điều này đã khiến cho đất đai trở nên khô cằn, mọi vật héo úa.

Vì thế Zeus đã phải phái người đến âm phủ truyền lại với Hades hãy giải phóng Persephone. Hades tuy chấp thuận, nhưng trước khi thả Persephone, đã đưa cho nàng một quả lựu. Persephone luôn từ chối mọi đồ ăn thức uống từ khi đến âm phủ, nhưng do quá đói bụng, nàng lấy 4 hạt trong số 12 hạt của quả lựu để ăn. Theo luật thì vì ăn đồ ăn dưới Âm phủ nên nàng phải thuộc về nơi này vĩnh viễn.

Tuy nhiên cuối cùng, một thỏa thuận đã được đưa ra, nàng Persephone sẽ sống ở âm phủ theo số hạt lựu nàng đã ăn, tức là 4 tháng trong 1 năm, và thời gian còn lại nàng sẽ được về sống cùng mẹ mình.
Đó cũng là lý do vì sao lại có 4 mùa trong năm. Khi nàng Persephone biến mất thế giới tự nhiên sẽ héo úa vì sự buồn rầu của nữ thần Demeter, và đó cũng chính là sự khởi đầu cho mùa đông. Nhưng lúc nàng trở về, sự vui mừng của mẹ nàng là nữ thần nông nghiệp Demeter lan tỏa khắp mặt đất sẽ thổi bừng lên sức sống cho vạn vật, tạo ra mùa xuân. Vì vậy, Persephone còn được ví là nữ thần mùa xuân.

Nguồn: tinhhoa.net

Chuyện cười trong ngày

Ước mơ

– Sau này con muốn làm gì?

– Con mong muốn sẽ trở thành nhà từ thiện.
– Con của bố ngoan quá! Nhưng tại sao con muốn là nhà từ thiện?

– Vì tất cả những nhà từ thiện đều giàu có, bố ạ!

– !!!

Sunday, July 29, 2018

Suy Niệm Trong Ngày 29-7-2018

Chuyện ngắn 3 đơn thuốc cho tâm hồn

3 đơn thuốc cho tâm hồn

Có một tỷ phú sống trong căn biệt thư xa hoa. Nhưng một ngày kia mắc bệnh hiểm nghèo, ông chợt nhận ra rằng tất cả những gì là danh vọng, tiền tài và vật chất, thực ra đều hư vô như mây khói.

Vì lo sợ sẽ không sống được bao lâu nữa, ông bèn tìm đến một vị danh y để xin lời khuyên. Sau khi bắt mạch, danh y nói với ông rằng: “Bệnh của ông ngoài cách này ra thì không thuốc nào có thể chữa khỏi. Tôi sẽ kê cho ông ba đơn thuốc, ông cứ theo đó mà làm, hết đơn thứ nhất thì chuyển sang đơn tiếp theo”.

Vị tỷ phú về nhà, trong lòng phấp phỏng hy vọng. Ông lấy đơn thuốc đầu tiên ra và đọc: “Hãy đến một bãi biển và nằm đó khoảng 30 phút, làm liên tục như vậy 21 ngày.” Mặc dù thấy khó hiểu, nhưng ông vẫn quyết định ra bờ biển. Ông lang thang một vòng rồi ngả lưng nằm trên bãi cát. Bất chợt một cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng bao trọn thân thể ông. Vì trước đây công việc bận rộn nên ông không có cơ hội nghỉ ngơi. Nay ông có thể tĩnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng sóng biển rì rào hòa lẫn với tiếng kêu thánh thót của đàn hải âu gọi bầy… Trái tim ông bỗng thổn thức, chưa bao giờ ông có được cảm giác thoải mái như bây giờ.
Ngày thứ 22, ông mở đơn thuốc thứ hai, trong đó viết: “Hãy tìm 5 con cá hoặc tôm rồi thả chúng xuống biển, liên tục như vậy trong 21 ngày”. Trong lòng ông đầy rẫy những băn khoăn, nhưng vẫn cặm cụi đi mua tôm cá rồi thả chúng ra biển. Ngắm nhìn từng con vật bé nhỏ được trở về với biển khơi, trong lòng ông không nén nổi nỗi xúc động.

Ngày thứ 43, ông đọc đơn thuốc thứ ba: “Tìm một cành cây và viết những điều khiến ông cảm thấy không hài lòng lên bãi cát”. Nhưng khi ông vừa viết xong, thủy triều lại cuốn tất cả xuống biển. Ông lại viết, sóng lại cuốn đi, lại viết, lại cuốn đi, rồi lại viết, và lại cuốn đi… ông bật khóc nức nở vì chợt hiểu ra tất cả. Khi về nhà ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần chưa bao giờ thoải mái và tự tại đến thế, thậm chí ông cũng không còn sợ cái chết nữa.

Thì ra con người ta chỉ cần học được 3 điều trên thì sẽ vui vẻ hạnh phúc:

Thứ nhất: Nghỉ ngơi

Phật giáo cho rằng, trong xã hội này có hai loại người. Một là quá tham lam, mong muốn và theo đuổi sự thành công, mong muốn kiếm tiền, ham muốn sao cho mình không ngừng vươn xa hơn nữa. Còn loại người thứ hai sống không có mục đích, không có chí tiến thủ.

Nhưng chúng ta cần nhận thức rõ rằng, có người mới được ít đã thấy đủ; có người biết đủ và cảm thấy vui vẻ, đây là hai dạng người không giống nhau. Người được ít mà thấy đủ chính là người chỉ cần được chút ít đã xem là đủ; người biết đủ cảm thấy vui vẻ chính là người có nhiều cũng cảm thấy đủ, có ít cũng cảm thấy đủ, có được nhiều thì càng tốt, có được ít cũng không sao, họ không để mình cảm thấy đau khổ, không làm tổn hại đến người khác, đó chính là biết đủ sẽ cảm thấy vui vẻ – tri túc.

Nếu một người lao đầu vào kiếm tiền, không chừa thủ đoạn nào để theo đuổi thành công và tài phúc mà không biết dừng nghỉ sẽ có ngày cảm thấy vô cùng mỏi mệt. Theo đuổi những chân trời viễn mộng khiến ta rất đau khổ, rất căng thẳng, bởi vì khi đã giành được nó ta lại sợ sẽ mất đi, sau khi mất đi thì lại muốn giành được nó, cũng gần giống như việc đánh bạc, mong muốn tất cả những đồng tiền ở túi kẻ khác là tiền của mình, bị thua lại mong thắng, thắng được rồi lại muốn thắng nữa, không bao giờ biết thỏa mãn.

Người thông minh là người biết nên làm và nên nghỉ ngơi hợp lý. Có như thế mới cân bằng cuộc sống và an nhiên, tự tại.
Thứ hai: Cho đi

Trong cuộc sống này, những gì ta cho đi bằng tình người mới thật sự đúng nghĩa là cho mà không phải là sự trao đổi hay mua bán dưới nhiều hình thức. Tuy nhiên, nếu ta biết cho đi những giá trị vật chất để giúp đỡ hoặc chia sẻ khó khăn cho người khác thì đây chính là cách giúp ta có thể nhận lại được niềm vui và hạnh phúc bởi trong ta không có sự toan tính.

Khi cho đi mà chúng ta không kèm theo bất cứ một điều kiện hay sự mong cầu nào thì chính ngay khi ấy chúng ta đã nuôi dưỡng được lòng từ bi vô hạn. Khi ta cho mà không có sự tính toán thì sự cho ấy mới là cao thượng nên ta sẽ nhận được sự an lạc, hạnh phúc.

Thứ ba: Buông xuống

Nếu như con người biết buông xả trong đời sống hiện tại. Buông đi những lợi danh, buông đi những hận thù chấp nhặt. Đồng thời xả đi những mưu cầu tính toán cho bản thân, xả đi những “tham – sân – si” trong cuộc sống thường nhật thì sẽ tự tìm thấy cho mình niềm an vui và thanh thản trong tâm hồn.

Bởi khi biết buông xả thì tâm ta mới trong sáng để vượt qua những cám dỗ của tham, sân, si, của mạn nghi ác kiến để rồi nhìn thấy niềm vui xung quanh ta. Có buông xả được thì lòng ta mới rộng mở, ai nói gì không vừa ý cũng bỏ qua mà không chấp. Nếu ai có làm điều gì xúc phạm cũng dễ dàng tha thứ, mà nếu có giận có buồn thì chỉ một vài phút hoặc một vài giờ, cùng lắm qua một đêm rồi quên hết đi cho đời mình được an vui.

Tham lam là một liều thuốc độc, và dục vọng là con dao hai lưỡi; có một cuộc sống ổn định rồi vẫn muốn theo đuổi sự thoải mái; có cuộc sống thoải mái rồi lại muốn hưởng thụ những vật chất xa hoa… Nếu dục vọng không có điểm dừng thì con người vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy đủ, không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, và cũng không bao giờ tìm kiếm được niềm vui. Hãy trân trọng những gì bạn đang có, bạn sẽ thấy rằng bản thân mình là người giàu có nhất trên cõi đời này.
Bài sưu tầm

Chuyện ngụ ngôn ý nghĩa

Diều hâu và cú mèo

Diều Hâu và Cú Mèo lúc nào cũng gây sự với nhau, không con nào chịu nhịn con nào. Một hôm, chúng quyết định sẽ không gây sự với nhau nữa, mà sẽ thân thiện với nhau, từ kẻ thù trở thành bạn tốt và hứa sẽ không ăn thịt con cái của nhau. Diều hâu lấy danh dự là vua của các loài chim ra cam đoan, còn Cú mèo thì đảm bảo bằng chính tính mạng của mình.

– Anh có biết mặt các con tôi không? – Cú mèo hỏi.
– Tôi không biết.
– Thế thì không ổn. – Cú mèo lo lắng nói. – Tôi lo rằng nếu anh gặp chúng mà lại không biết đó là con tôi thì nhất định anh sẽ ăn thịt chúng.
– Vậy chị tả hình dáng chúng cho tôi biết đi. Nếu không chỉ cần cho tôi xem mặt chúng, tôi đảm bảo sẽ không làm hại chúng.
– Các con tôi trông rất đáng yêu và vô cùng xinh đẹp. Anh mà gặp chúng thì chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Anh hãy nhớ đấy nhé, nếu không các con tôi gặp nguy hiểm mất.
Buổi chiều muộn, Cú mèo bay đi tìm thức ăn cho con. Diều hâu bay đến một hang núi và nhìn thấy mấy con vật trông rất kỳ quái và xấu xí. Diều hâu nghĩ: “Con của chị bạn Cú mèo vô cùng xinh đẹp nên chắc những con này không phải con của chị ấy. Mình sẽ dùng chúng làm bữa tối”. Thế là Diều hâu có một bữa tối ngon lành.

Khi Cú mèo trở về tổ, nhìn thấy đàn con của mình giờ chỉ còn lại mấy cái móng, nó đau lòng muốn ngất đi. Biết được chính Diều hâu đã ăn thịt các con mình, nó mắng Diều hâu là quân trộm cướp độc ác. Lúc ấy, một con Cú mèo khuyên giải nó:
– Cũng tại chị khoa trương với Diều hâu rằng các con chị vô cùng xinh đẹp. Diều hâu đâu có nghĩ đó là các con chị.

Lời bàn:
Mỗi người đều phải nhận biết đúng về bản thân, vừa phải nhìn thấy ưu điểm, vừa phải nhìn thấy rõ những hạn chế và khuyết điểm của mình.

Tri Kiến Giác Ngộ - Minh Triết Trong Đời Sống

CUỘC DU NGOẠN GIỮA ĐÊM

Rất nhiều thiền sinh đã học thiền dưới sự hướng dẫn của Thiền Sư Sengai. Một người trong số các môn đồ thường thức dậy ban đêm, trèo qua tường chùa, và đi đến thị xã với sự ăn chơi trụy lạc.

Sengai, thanh tra khu nhà ở tập thể, phát hiện người thiền sinh này vắng mặt một đêm và cũng phát hiện cái ghế cao anh ta dùng để trèo tường. Sengai đem cái ghế đi và đứng vào nơi đó.

Khi người đi lang thang đó trở về, không biết rằng cái ghế là Sangai, anh ta để chân mình lên đầu vị thiền sư và nhảy xuống đất. Phát hiện được việc gì mình đã làm, anh ta thất kinh.

Sengai nói: "Trời thì rất lạnh vào buổi sáng sớm. Hãy cẩn thận đừng để anh bị cảm lạnh."

Người thiền sinh không bao giờ dám đi ra ngoài vào ban đêm nữa 

Điển Hay Tích Lạ

Không trung lầu các

Ý câu thành ngữ này là chỉ Đình đài lầu các treo lơ lửng trên không trung. Về sau người ta hay dùng nó để ví với sự mơ tưởng hão huyền, hoặc hư cấu xa rời thực tế. Nhưng cũng có thể dùng để ví với sự cao minh thông đạt.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Bách Dụ Kinh--Tam trùng lầu dụ".

Ngày xưa, có một phú nông rất giàu có, nhưng rất đần độn và keo kiệt

Một hôm, khi đến thăm một nhà giàu khác tại địa phương, ông ta thấy nhà này vừa mới dựng một ngôi lầu ba tầng cao to sáng sủa, thì lòng ganh tị nổi lên nghĩ bụng: "Mình và hắn đều là người giàu có, sao hắn có một ngôi lầu khang trang như vậy mà mình không có, thật chẳng còn ra thể thống gì nữa, mình cũng phải dựng một ngôi lầu mới được.

Hôm sau, ông mời thợ đến nhà hỏi rằng: "Các anh có biết ngôi lầu mới ở làng bên do ai dựng không ?". Đám thợ mộc đều nói là do họ dựng. Phú nông nghe vậy mừng rỡ nói: "Tốt lắm, tốt lắm, bây giờ các anh cũng dựng cho tôi một ngôi như vậy".

Sau đó, đám thợ mộc bắt tay vào dựng nhà.

Mấy hôm sau, phú ông đến xem nhà. Ông ngắm nhìn hồi lâu tỏ ra rất khó hiểu mới hỏi đám thợ mộc rằng: "Các anh đang làm gì thế này ?" Đám thợ trả lời: "Chúng tôi đang dựng ngôi lầu ba tầng theo như ông đã dặn".

Phú nông nghe vậy hấp tấp nói: "Không đúng, không đúng, tôi mời các anh làm là tầng thứ ba, chỉ làm tầng trên cùng thôi, còn hai tầng dưới thì không làm, các anh hãy mau dỡ đi để làm lại".

Đám thợ mộc nghe vậy đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ông này nói thật hay nói đùa, mãi sau một ông thợ cả mới đứng ra nói rằng: " Nếu chỉ dựng mỗi tầng trên cùng thôi thì chúng tôi không thể nào dựng được, ông hãy đến mà dựng lấy ".

Hiên này, người ta vẫn thường dùng câu "Không trung lầu các" để ví với sự mơ tưởng hão huyền hoặc sự vật hư cấu ra rời thực tế. Cũng có thể ví về sự cao minh thông đạt, nhưng rất ít dùng.

Chuyện cười trong ngày

Thích lắm chứ ạ

– Nào, bé ngoan, đưa bàn tay nhỏ xinh ra, bác bỏ đầy hạt dẻ cho nào.

– Thôi bác bỏ cho bố cháu đi ạ.

– Sao? Cháu không thích hạt dẻ à?

– Thích lắm chứ ạ, nhưng tay bố cháu to hơn tay cháu nhiều.

Saturday, July 28, 2018

Suy Niệm Trong Ngày 28-7-2018

Suy Niệm Trong Ngày 28-7-2018

Chuyện ngắn Ai cũng có thể bay

Ai cũng có thể bay

Có một cậu bé sống trong trại mồ côi từ nhỏ. Cậu bé luôn luôn ước mơ rằng mình có thể bay được như những chú chim. Mọi lời giải thích đều chẳng có nghĩa lý gì với cậu bé.

Cậu ta hay thắc mắc rằng tại sao cậu lại không thể bay cơ chứ trong khi trong vườn thú còn có những con chim to hơn cậu ta, vậy mà chúng vẫn bay được.

Có một cậu bé khác bị liệt từ nhỏ, ước mơ duy nhất của cậy bé là có thể đi đứng và chạy được giống các cô cậu bé khác. Cậu bé cũng luôn hỏi bố mình lý do tại sao cậu lại không thể đi được.

Một hôm, cậu bé sống ở trại trẻ mồ côi được ra ngoài. Cậu ta đến công viên và nhìn thấy cậu bé bị liệt đang chơi trong hố cát. Cậu bé chạy lại hỏi xem cậu bé trong hố cát kia đã bao giờ mơ ước được bay chưa.

– Tớ chưa bao giờ mơ như thế – Cậu bé bị liệt trả lời – Nhưng tớ luôn ước rằng tớ có thể đi lại bình thường như cậu.

– Tớ xin lỗi, chuyện của cậu thật đáng buồn. Này, chúng ta có thể làm bạn với nhau được chứ?

– Tất nhiên rồi!

Hai đứa trẻ chơi với nhau rất vui vẻ cho đến khi bố cậu bé bị liệt mang chiếc xe lăn ra đón con trai mình về. Cậu bé có mơ ước được bay ra nói thầm điều gì đó vào tai bố bạn mình.
– Được thôi, nếu cháu muốn – Người bố vui vẻ đáp.

Cậu bé tiến lại chỗ bạn mình và nói:

– Cậu là người bạn duy nhất của tớ. Tớ ước gì có một điều kỳ diệu sẽ làm cho bạn có thể đi lại được. Tớ chỉ có thể làm được cho bạn một điều nhỏ này.

Nói rồi cậu bé cõng ngay người bạn bị liệt của mình lên lưng và đi. Lúc đầu, cậu đi từ từ, rồi dần dần cậu chạy, chạy nhanh hơn. Cậu bé bị liệt hứng thú reo lên:

– Cảm ơn cậu, đây là lần đầu tiên tớ không cần xe lăn.

Cậu bé muốn được bay càng chạy nhanh hơn nữa dù mặt cậu đỏ bừng và áo thì ướt sũng mồ hôi. Người cha hạnh phúc nhìn hai đứa trẻ chạy vòng vòng quanh thảm cỏ. Cậu bé bị liệt giơ hai tay lên trời hét to:

– Bố ơi! Nhìn này, con có thể bay được rồi, con đang bay này!

Câu chuyện cảm động của hai cậu bé nhắc nhở chúng ta rằng: Nếu bạn không thể bay, bạn vẫn có thể giúp người khác bay. Cũng giống như là nếu bạn không thực hiện được ước mơ của mình thì bạn vẫn có thể giúp người khác thực hiện được ước mơ của họ. Cho dù ước mơ đó có giống hệt ước mơ của bạn. Và bạn vẫn hạnh phúc.

Chuyện ngụ ngôn ý nghĩa

Ba giỏ khoai lang

Ngày xưa, có một lần Gấu, Thỏ và Khỉ rủ nhau cùng tới thăm nhà bác Dê. Trước khi về, bác Dê bảo chúng: “Ðây là ba giỏ khoai lang, mỗi cháu mang về một giỏ. Bằng giờ sang năm, đưa lại cho bác số khoai lang cũng như thế. Ðược không?”

Gấu thích quá, liền nói: “Cám ơn bác”. Rồi xách giỏ chạy theo Thỏ và Khỉ.
Về tới nhà, chúng mới sực nghĩ tới lời bác Dê dặn: làm thế nào đây?
Gấu nghĩ: “Sang năm nghĩa là còn sớm chán. ăn đã rồi sẽ tính”. Thế là nó ăn luôn một lúc, hết nửa giỏ khoai.
Thỏ nghĩ: “Dê yếu rồi, sợ gì ông ta, sang năm hãy tính”
Còn Khỉ thì sao?. Nó chọn ra mấy củ khoai to cất đi…
Ngày hôm sau, Gấu gặp Khỉ, hỏi:
– Anh đã ăn hết khoai chưa?
– Ăn một ít, còn giữ lại cũng không ít.
– Giữ lại để làm gì?. Ðể cho Chuột ăn à?
– Không! Ðể trồng mà. Sang năm vào mùa Xuân thì đem trồng, đến mùa Thu thì sẽ thu hoạch. Sẽ có bao nhiêu là khoai để đem trả bác Dê, còn lại thì để ăn.
Nghe Khỉ nói. Gấu hiểu ra: Khỉ làm như thế là đúng. May quá là mình hãy còn lại ba củ, phải giữ lại để làm giống mới được.
Mấy ngày sau, Gấu lại lôi khoai ra xem. Gấu thèm rỏ dãi, nghĩ: “Làm giống thì cần gì tới ba củ?. Hai cũng được”. Nghĩ tới đó, nó há to mồm ăn luôn một củ.

Mùa Đông tới, gió vù vù thổi, bụng Gấu cũng sôi réo lên. “Kiếm cái gì nhét đầy vào cái dạ dày đây?”. Nó lại nghĩ tới khoai: “Ðể giống cần gì tới hai củ? Một không đủ hay sao?”. Thế là nó lại ăn một củ.
Mùa Xuân tới rồi. Gấu tỉnh giấc, nhìn thấy Ong đang hút nhuỵ hoa, chim Yến đang xây tổ, Khỉ con đang cày ruộng. Nó nghĩ tới củ khoai để giống, bèn đào một cái hố trước cửa nhà, đem củ khoai vùi vào đó.

Mấy ngày sau, chẳng thấy động tĩnh gì, Gấu bới đất lên xem, củ khoai vẫn đang ngủ ở đó. Nhìn củ khoai, Gấu nghĩ: “Củ khoai đẹp như thế mà phải vùi vào đất, phí quá! Chuột mà biết sẽ lấy trộm. Chuột không lấy trộm đi thì cho dù khoai có mọc mầm, côn trùng cũng gặm chết nó. Côn trùng nếu không gặm thì mưa to cũng dìm ngập. Nếu không ngập mà chết, khoai lớn lên thì Chuột này, Chó con này, Hươu này… cũng lại đào… Hay là bây giờ đặt nó vào dạ dày là chắc nhất”. Nghĩ tới đó, Gấu liền xơi ngay củ khoai.

Mùa Thu tới, Gấu mang cái gì để trả cho bác Dê? Trong cái giỏ của nó, trừ mạng nhện ra, chẳng có cái gì. Gấu đi tìm Thỏ con, Thỏ con mang giỏ lại. Ôi, chả có lấy một củ. Cả hai đi tới nhà Khỉ. Vừa vào nhà đã thấy khoai mới dỡ chất đầy nhà. Khỉ thấy các bạn tới, vui quá. Nó mời Thỏ và Gấu ăn khoai thoả thích lại còn cho đầy khoai vào hai thúng lớn tặng chúng.
Khỉ, Gấu, Thỏ mang ba giỏ khoai đầy đi gặp bác Dê

Bác Dê cười vang:

– Các cháu ngoan! Các cháu đã ngoan lắm! Bác đâu cần các cháu trả lại bác. Bác muốn xem ai biết suy nghĩ, ai biết lao động. Thôi, bác cám ơn, nhưng các cháu mang khoai về đi nhé!. Cả ba cháu đều là những đứa trẻ ngoan.

Gấu, Thỏ nghe thế, mặt đỏ tía lên.

Tri Kiến Giác Ngộ - Minh Triết Trong Đời Sống

BẠN KHẠC NHỔ,TÔI ĐẢNH LỄ

Buổi sáng sau khi Philip Kapleau và giáo sư Phillips đến tu viện Ryutakuji, họ đã được viện trưởng Soen Nakagawa dẫn đi tham quan. Hầu hết người Mỹ đều bị tác động sâu sắc về những chuyện cổ tích của các giáo chủ Trung Quốc đã phá hủy những bộ sách linh thiêng, và thậm chí hình tượng của Đức Phật, để họ tự giải thoát khỏi bất kỳ sự đắm nhiễm nào. Họ rất ngạc nhiên và khó chịu khi được dẫn đến một sảnh đường, nơi đó Roshi mời họ đến để bày tỏ sự kính trọng với pho tượng của người sang lập ra ngôi đền, Hakuin Zenji, bằng cách quỳ lạy và đốt hương.

Khi thấy Nakagawa đảnh lễ pho tượng đó, Phillips không kiềm chế được, và đã nói : Những giáo chủ Trung Hoa đã đốt cháy và khạc nhổ tượng Đức Phật. Tại sao Ngài lại đảnh lễ trước họ?

Nếu anh muốn khạc nhổ, anh cứ khạc nhổ, tôi chọn đảnh lễ. Roshi trả lời

Cổ học tinh hoa

Mạnh Thường Quân và nước Tần

Mạnh Thường Quân(1) là một nhà nghĩa hiệp nước Tề, muốn sang nước Tần(2) để du thuyết(3). Có hàng nghìn người can ngăn mà không được. Sau Tô Tần đến can, Mạnh Thường Quân bảo rằng:

- Việc người thì ta đây không còn sót gì nữa, chỉ có việc quỷ thần là ta chưa được rõ mà thôi.

Tô Tần(4) đáp:

- Ấy chính tôi lại đây không phải là nói việc người, tôi cốt định đem việc quỷ thần(5) nói để ông nghe.

Mạnh Thường Quân nói:

- Ừ, thế nói ta nghe. Tô Tần nói:

-Vừa rồi tôi lại đây, đi qua con sông, tôi thấy một pho tượng đất nói chuyện với một pho tượng gỗ. Tượng gỗ bảo tượng đất: Ngươi là đất nặn thành hình, đến mùa mưa nước sông lên, ngập lụt cả thì ngươi bở tan ra mất. Tượng đất nói: Ta có tan ra nữa, ta vốn là đất, thì đất lại hoàn đất mà thôi. Chớ như ngươi là gỗ tạc thành hình, nước tràn ngập lên thì chưa biết ngươi trôi dạt vào đâu, mà rồi ra thế nào... Nay nước Tần là nước hiểm trở, vua Tần là vua bạo ngược, nếu ông vào đấy thì chưa biết có ra thoát được không.

Mạnh thường Quân nghe nói bèn thôi không sang nước Tần nữa.

Lời bàn:

Mạnh Thường Quân cậy là tài giỏi, trước đã không chịu nghe ai, mà sau lại nghe Tô Tần, là vì lời Tô Tần đây thực là một bài học cho những kẻ có tính mạo hiểm mà không biết liệu sức mình. Mạo hiểm là một tính hay, nhưng phải biết mình, biết người thì mới thành được việc mà không đến nỗi thất bại.

-------------------

(1) Mạnh Thường Quân: con vua nước Tề thời Chiến Quốc, họ Điền tên Văn làm tướng nước Tề có tiếng là người nghĩa hiệp, trong nhà lúc nào cũng tiếp đãi đến vài nghìn người khách

(2) Tần: tên nước đời Xuân Thu (tức là tỉnh Thiểm Tây bây giờ) đến đời Tần chiếm được cả sáu nước mà nhất hống thiên hạ

(3) Du thuyết: nhà ngôn luận giỏi đời Chiến Quốc thường dùng lưòi biện bácmà làm cho người ta xiêu lòng phải nghe.

(4) Tô Tần: người thời Chiến Quốc, là một nhà du thuyết giỏi, có công đi liên hợp được sáu nước để chống lại nước Tần

(5) Quỷ thần: quỷ: bậc thiêng liêng ở trên trời. Mạnh Thường Quân thấy Tô Tần đến, đột ngột đem chuyện quỷ thần hỏi có ý làm cho khó khăn. Tô Tần không nói ra làm sao được nữa. Không ngờ Tô Tần ứng biến nhanh, lấy ngay chuyện quỷ thần làm ví dụ mà nói đến mình.

Chuyện cười trong ngày

Mâu thuẫn

– Người Âu Châu uống rượu với những cung cách mâu thuẫn kinh khủng.

– Tại sao lại nói thế?

– Còn không phải à, họ uống rượu nóng như loại uých-ky lâu năm, nhưng khi uống lại thêm đá vào làm cho nó nhạt đi rồi vắt chanh làm chua, thêm đường vào cho hóa ngọt. Họ giơ ly rượu lên chúc mừng sức khỏe của anh nhưng rồi lại dốc rượu vào miệng của họ.