Con Chó Thủy Tinh
Minh Hạnh phỏng dịch theo nguyên tác: The Glass Dog
của Tác giả: L. Frank Baum
Nguời phù thủy tài năng cư ngụ tầng chót của một chung cư đã dành tất cả thì giờ của ông ta trong việc nghiên cứu thâm sâu và suy tư nghiền ngẫm về ma thuật là cái rất đáng để học hỏi. Ông ta có tất cả những cuốn sách viết phuong pháp của tất cả những nhà phù thủy nổi tiếng của thời truớc; và, hơn thế nữa ông ta đã tự mình phát minh ra vài phép thuật.
Con nguời đáng khâm phục này đáng lẽ là hoàn toàn hài lòng nhưng có một số sự việc làm cản trở sự học của ông ta gây lên bởi những nguời thuờng đến hội ý với ông về những điều lo lắng phiền muộn của họ (những điều mà ông không thích thú), và tiếng gõ cửa ầm ầm của nguời bán kem, nguời đưa sữa, đứa trẻ đưa bánh mì, nguời thợ giặt, và nguời đàn bà bán đậu phộng. Ông ta không bao giờ giao du với những nguời này; nhưng họ cứ tập hợp tại cửa nhà ông mỗi ngày để kiếm ông về vấn đề này vấn đề nọ hoặc cố gắng để bán cho ông những sản phẩm của họ. Đúng lúc ông hầu như chìm đắm trong sự thích thú vào cuốn sách của ông hay bận rộn trong việc theo dõi sự sủi tăm của cái vại làm phép màu thì họ lại đến gõ cửa nhà của ông. Và sau khi kêu họ đi thì ông ta thấy rằng ông bị mất đi sự rèn luyện của tư tuởng hay tiêu tan sự tập trung của ông ta.
Cuối cùng những khuấy rối này đã làm ông tức giận, và ông quyết định phải nuôi một con chó để đám nguời này rời xa khỏi cửa nhà ông. Ông không biết kiếm con chó ở đâu, nhưng phòng kế bên có nguời đàn ông sống bằng nghề thổi đồ thủy tinh là nguời mà ông đã có sự quen biết sơ sơ; do đó ông đã đến phòng nguời thợ thổi thủy tinh và hỏi:
"Tôi có thể kiếm con chó ở đâu?"
"Con chó loại nào?" nguời thợ thổi thủy tinh hỏi.
"Một con chó tốt. Con chó đó sẽ sủa nguời ta và làm họ bỏ đi. Con chó đó sẽ không gây phiền phức khi phải nuôi nó và không đòi hỏi phải cho ăn. Con chó không có con bọ chét và nó có những thói quen tốt. Con chó đó biết vâng lời tôi khi tôi nói với nó. Đó là thí dụ ngắn gọn về một con chó tốt," Nguời phù thủy nói như vậy.
"Loại chó như vậy thì khó tìm," Nguời thợ thổi thủy tinh trả lời trong lúc đang bận rộn làm một bình cắm bông bằng thủy tinh màu xanh với hình vẽ một bụi bông hồng trên đó, điểm chung quanh là những chiếc lá màu xanh và những bông hồng màu vàng bằng thủy tinh.
Nguời phù thủy chăm chú quan sát nguời thợ thổi thủy tinh làm việc. Và ông ta hỏi:
"Ông có thể thổi cho tôi một con chó bằng thủy tinh không?"
"Di nhiên là đuợc, nhưng nó sẽ không sủa nguời ta, ông biết mà." Nguời thợ thổi thủy tinh trả lời.
"Oh, chuyện đó dễ dàng, tôi có thể làm nó sủa," nguời phù thủy nói tiếp "Nếu tôi không thể làm con chó bằng thủy tinh sủa tôi sẽ là nguời phù thủy tồi tàn."
"Vậy thì tốt qúa, nếu ông có thể sử dụng con chó bằng thủy tinh thì tôi sẽ thổi cho ông một con. Và ông phải nhớ là trả tiền công cho tôi."
"Chắc chắn tôi sẽ trả tiền công cho ông," nguời phù thủy đồng ý. "Nhưng tôi không có cái thứ mà ông gọi là tiền. Ông có thể lấy một vài món hàng của tôi làm cuộc trao đổi."
Nguời thợ thổi thủy tinh trầm ngâm suy tư một chút rồi trả lời.
"Ông có thể cho tôi một vài phương pháp để chữa trị bịnh thấp khớp của tôi không?
"Oh, đuợc, dễ dàng thôi."
"Sau khi đã đồng ý về chuyện giao dịch này. Tôi sẽ bắt đầu thổi con chó bằng thủy tinh ngay lập tức. Ông muốn con chó màu gì?"
"Màu hồng là màu tuyệt đẹp," nguời phù thủy nói, "và nó là màu không bình thuờng cho một con chó, phải không?"
"Đúng vậy," nguời thợ thổi thủy tinh trả lời, "Nhưng tôi sẽ lam cho ông con chó sẽ là màu hồng."
Nguời phù thủy trở về phòng làm việc của ông ta và nguời thợ thổi thủy tinh bắt đầu thổi con chó.
Buổi sáng ngày hôm sau nguời thợ thổi thủy tinh vào phòng nguời phù thủy với con chó bằng thủy tinh ôm trên tay của ông ta và ông ta cẩn thận đặt nó lên cái bàn. Nó thì tuyệt đẹp trong màu hồng, đuợc làm bằng thủy tinh sợi, và trên cổ đuợc thắt một cái nơi màu xanh bằng thủy tinh. Cặp mắt của nó là một đốm màu đen và tỏa ra sự thông minh, giống như nhiều cặp mắt bằng thủy tinh đuợc nguời ta làm.
Nguời phù thủy rất hài lòng, ông trao cho nguời thổi thủy tinh một bình bông bằng thủy tinh tinh xảo và một lọ thuốc nhỏ.
"Đây là thuốc chữa trị bịnh thấp khớp của ông," nguời phù thủy nói.
"Nhưng cái lọ thuốc đã hết rồi!" nguời thợ thổi thủy tinh la lên.
"Oh, không; trong đó còn một giọt thuốc," nguời phù thủy trả lời.
"Với một giọt thuốc sẽ chữa hết bịnh thấp khớp của tôi sao?" nguời thợ thủy tinh hỏi trong sự ngạc nhiên.
"Chắc chắn. Đó là thuốc kỳ diệu. Chỉ một giọt chứa đựng trong cái lọ nhỏ này sẽ chữa khỏi bịnh liền tất cả thứ bịnh của lòai nguời mắc phải. Cho nên nó thì đặc biệt tốt cho bịnh thấp khớp. Nhưng nên giữ nó cẩn thận, chỉ có một giọi duy nhất còn lại trên thế gian này, và tôi đã quên cách pha chế nó rồi."
"Cám ơn ông," nguời thợ thổi thủy tinh nói, và trở về phòng của ông ta.
Sau đó nguời phù thủy đọc bùa chú bằng những ngôn ngữ của phù thủy lên con chó thủy tinh. Rồi thì con vật bắt đầu vẩy cái đuôi qua lại từ bên này sang bên kia, kế đến nó nheo con mắt trái nói lên sự hiểu biết, và cuối cùng thì nó sủa nghe rất khiếp đảm--điều đó có nghĩa là, hầu hết làm kinh dị mọi nguời trong những nghệ thuật yêu thuật của các nguời phù thủy; trừ phi chính bạn biết làm điều đó thì bạn sẽ không ngạc nhiên với tiếng sủa từ con chó bằng thủy tinh màu hồng này.
Nguời phù thủy không ngạc nhiên mà lại rất vui mừng trong sự thành công về chú thuật của mình. Liền khi đó ông đặt con chó ngay ngoài cửa phòng, nơi mà nó sẽ sủa bất cứ ai dám gõ cửa hay làm cản trở sự nghiên cứu của ông về lãnh vực ma thuật.
Nguời thổi thủy tinh, khi quay trở về phòng mình, ông ta đã quyết định không dùng giọt thuốc phép do nguời phù thủy cho.
"Hôm nay bịnh đau khớp xương của ta đã giảm rồi," ông ta suy nghĩ, "và ta sẽ để dành giọt thuốc này cho tới khi ta bịnh nặng, thì như vậy nó sẽ có hiệu quả tốt hơn cho ta."
Nghĩ như vậy ông liền cất cái lọ thuốc vào tủ và trở lại tiếp tục thổi thêm những lọ cắm những đóa hoa hồng từ thủy tinh. Bấy giờ ông chợt nghĩ giọt thuốc nhiệm màu này có thể không giữ đuợc lâu, do vậy ông đi đến gặp vị phù thủy để hỏi cho rõ. Nhưng khi ông tới cửa thì con chó thủy tinh sủa dữ dội do vậy ông không dám gõ cửa, và đi trở về phòng trong sự bực tức. Thật vậy, nguời đàn ông tội nghiệp này thật sự bực tức về sự không thân thiện của con chó thủy tinh là vật do chính tay ông đã cẩn thận và tỉ mỉ hoàn thành.
Sáng hôm sau, trong lúc đọc báo, ông chú ý tới một mẩu tin về hoa hậu Mydas, nguời đàn bà trẻ đẹp giàu có trong tỉnh, đã bịnh rất nặng, và những bác si đã không còn hy vọng gì về sự bình phục của bà ta.
Nguời thổi thủy tinh, mặc dầu rất nghèo, làm việc cực nhọc và là một nguời thô kệch, một nguời lắm mưu nhiều kế. Bất thình lình ông nhớ lại lọ thuốc qúi báu của mình, và quyết định dùng nó trong một việc tốt hơn là cho căn bịnh của mình. Ông ta thay bộ đồ tốt đẹp nhất, chải mái tóc và sửa lại hàm râu, rửa tay và thắt cà vạt, chùi bóng đôi giày và phủi bụi bộ vét, và rồi ông ta để lọ thuốc màu nhiệm vào trong túi áo. Kế đến ông khóa cửa, đi xuống thang lầu và đi bộ xuyên qua những con đuờng để tới toà lâu đài nơi cô Mydas giàu có ở.
Nguời gác cổng ra mở cửa và nói:
"Không sà bông, không màu mè, không rau, không dầu tóc, không sách vở, không bột nổi. Bà chủ của tôi đang hấp hối sắp chết và chúng tôi đang chuẩn bị những thứ cần dùng cho một đám tang cho bà ta."
Nguời thổi thủy tinh ra vẻ là một nguời đến để chia sẻ nổi lo lắng cho cô Mydas hơn là một nguời bán hàng.
"Này ông bạn của tôi," Ông ta bắt đầu, với vẻ tự hào; nhưng nguời gác cổng cắt lời ông, hắn nói:
"Không cả mộ bia, gia đình của chủ tôi chuẩn bị xây lăng mộ cho bà ở trong nghĩa trang gia đình."
"Cái nghĩa trang không cần thiết nếu ông bạn cho phép tôi nói một câu," nguời thổi thủy tinh lên tiếng.
"Không cả bác sĩ, thưa ông, họ đã chịu thua căn bệnh của chủ tôi, và chủ tôi cũng chịu thua các bác sĩ rồi," nguời gác cổng kiên nhẫn tiếp tục nói.
"Tôi không phải là bác sĩ," nguời thổi thủy tinh trả lời.
"Ông không phải là gì hết. Vậy thì ông đến đây với mục đích gì?"
"Tôi có cách chữa bịnh cho chủ nhân của ông bằng phép thuật."
"Vậy thì hãy buớc vào trong, và làm ơn ngồi chờ tại hành lang này. Tôi đi nói chuyện với nguời quản gia," nguời gác cổng trả lời có phần lễ phép hơn một chút.
Sau đó nguời gác cổng nói chuyện với nguời quản gia và nguời quản gia nói lại với nguời phụ trách hầu hạ bà chủ, nguời phụ trách đi gặp nguời giám đốc điều hành nhân viên, và nguời giám đốc điều hành hôn nhẹ lên nguời hầu gái và nói cô ta đi gặp nguời khách lạ đó. Họ thật là giàu có nhiều nguời phục dịch mặc dù sắp chết.
Nguời hầu gái của cô chủ đi ra gặp nguời thổi thủy tinh, nguời thổi thủy tinh cho biết ông ta có một lọ linh duợc có thể chữa khỏi cho cô chủ, cô ta nói:
"Tôi vui mừng là ông đến đây."
"Nhưng nếu tôi chữa khỏi bệnh cho chủ của cô thì cô ta phải làm đám cuới với tôi."
Nguời hầu gái có vẻ kinh ngạc với lời đề nghị này nhưng vẫn trả lời: "Để tôi thưa lại với cô chủ," và cô quay trở lại phòng cô Mydas.
Nguời nữ chủ nhân trẻ đẹp không cần suy nghĩ gì và trả lời ngay.
"Tôi sẽ làm đám cuới với ông ta hơn là chết!" cô khóc lớn và nói tiếp "Đưa ông ta đến đây ngay!"
Do vậy nguời thổi thủy tinh đuợc đưa vào phòng của Mydas, ông ta đổ giọi nuớc phép vào trông một ly nuớc rồi đưa cho bệnh nhân uống, và rồi trong vòng vài phút thì cô Mydas đã cảm thấy thật là khỏe mạnh như chưa bao giờ cô có cảm giác như vậy trong đời của cô.
"Ông bạn thân mến của tôi ơi! Tôi có một buổi tiếp tân tối nay tại đại sảnh của nhà hàng Fritter. Marie đem đến cho ta chiếc áo lụa màu hạt trai, ta phải đi vào nhà tắm bây giờ. Và đừng quên gọi hủy những vòng hoa đám tang cùng với chiếc áo tang lễ của em, vì chúng ta không cần dùng tới nó nữa."
"Nhưng thưa cô Mydas," nguời thổi thủy tinh đứng gần đó lên tiếng, "cô đã hứa là sẽ làm đám cuới với tôi nếu tôi chữa khỏi bệnh cho cô mà."
"Tôi biết," nguời thiếu phụ trẻ trả lời, "nhưng chúng ta phải có thời gian thích hợp công bố trong tờ báo xã hội và in thiệp đám cuới. Hãy gọi tôi ngày mai chúng ta sẽ nói về chuyện này."
Nguời thổi thủy tinh đã không gây ấn tuợng cho cô về nguời chồng lý tuởng, và cô hài lòng vì đã tìm cách cáo lỗi anh ta lần này. Cô không muốn bỏ buổi tiếp tân tại Fritter.
Nguời thổi thủy tinh về nhà trong sự vui mừng; ông nghĩ rằng kế hoạch của ông đã thành công và ông sắp làm đám cuới với nguời vợ giàu có và sau đó sẽ cho ông được dùng tiền của vợ để mua sắm những gì ông muốn cho bõ thời gian nghèo khổ không có tiền tiêu sài và ông sẽ có cuộc sống sa hoa suốt đời.
Việc đầu tiên khi ông về đến phòng của ông là ông dẹp bỏ những dụng cụ thổi thủy tinh và liệng chúng ra ngoài cửa sổ.
Rồi ông ngồi xuống tính toán cách nào để sài tiền của vợ.
Ngày hôm sau ông đến gặp cô Mydas, cô đang đọc sách và ăn kẹo chocolate, cô cảm thấy thật là hạnh phúc như là cô chưa bao giờ bị bệnh trong đời.
"Ông đã lấy thuốc màu nhiệm đó ở đâu để chữa bệnh cho tôi?" cô hỏi ông.
"Từ nhà phù thủy thông thái," ông trả lời; và rồi, nghĩ đến một việc có thể làm cô thích thú, ông kể chuyện ông làm con chó bằng thủy tinh cho nguời phù thủy, và con chó thủy tinh đó đã sủa, ngăn cản mọi nguời những ai đến làm phiền nguời phù thủy.
"Thật là thú vị!" Cô nói. "Tôi thuờng uớc muốn có một con chó bằng thủy tinh mà nó có thể sủa đuợc."
"Nhưng trên thế gian này chỉ có một con thôi," ông trả lời, "và nó thuộc về nguời phù thủy."
"Ông phải mua nó cho tôi," cô ta nói.
"Nguời phù thủy không cần tiền," nguời thợ thổi thủy tinh trả lời.
"Như vậy ông phải đánh cắp nó cho tôi," cô vặn vẹo. "Tôi không thể có ngày nào hạnh phúc trừ khi tôi có con chó thủy tinh có thể sủa đó."
Nguời thổi thủy tinh vô cùng lo lắng về điều này, nhưng nói rằng ông sẽ tìm cách. Như nguời đàn ông luôn luôn tìm cách làm hài lòng vợ của họ, và cô Mydas hứa sẽ làm đám cuới với ông ta trong vòng một tuần.
Trên đuờng về nhà ông mua một túi sắc lớn, và khi ông đi ngang qua cửa nhà của vị phù thủy thì con chó thủy tinh màu hồng chạy ra sủa ông, ông liệng túi sắc lên con chó, cột miệng túi bằng sợi dây, rồi đem nó về phòng của mình.
Ngày hôm sau ông nhờ đứa nhỏ đưa thơ đem túi sắc đó đến cho cô Mydas, với lời thăm hỏi, và chiều hôm đó ông đến gặp cô, ông cảm nghĩ rằng chắc chắn ông sẽ nhận đuợc sự biết ơn cho việc đánh cắp con chó mà cô đã mong uớc.
Nhung khi ông đến tới cửa nguời gác cổng mở cửa, điều làm ông kinh ngạc là con chó chạy nhanh ra và bắt đầu sủa ông rất hung hăng.
"Gọi con chó lại," ông hoảng sợ hét lớn.
"Tôi không làm đuợc, thưa ông," nguời gác cổng trả lời. "Chủ của tôi đã ra lệnh con chó thủy tinh sẽ sủa bất cứ khi nào ông đến đây. Ông phải cẩn thận, thưa ông," anh ta nói tiếp, "nó có thể cắn ông."
Hoảng sợ nguời thổi thủy tinh tội nghiệp đó chạy vội vã ra khỏi nhà của Mydas. Nhưng ông dừng lại trạm điện thoại tại một tiệm thuốc tây và bỏ 10 xu vào hộp điện thoại, ở nơi này ông có thể nói chuyện với cô Mydas mà không sợ bị con chó cắn.
"Hello!, Xin hỏi ai đó?" tiếng trả lời từ đầu giây bên kia.
"Tôi muốn nói chuyện với cô Mydas," Nguời thổi thủy tinh nói.
Một lúc sau giọng nói ngọt ngào: "Đây là Mydas. xin hỏi ai vậy?"
"Tại sao cô lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy lại còn xua chó ra cắn tôi?" nguời đàn ông tội nghiệp trách móc.
"Tốt lắm, để tôi nói cho ông biết sự thật," cô nói, "tôi không thích nhân dáng của ông. Gò má của ông thì phì nộn và trắng nhợt, tóc của ông thì dài và dơ bẩn, mắt của ông thì nhỏ và đỏ ngầu, tay của ông thì lớn và gân guốc, và khi đi thì ông đi với đôi chân vòng kiềng."
"Nhưng tôi không thể làm gì với nhân dáng của tôi!" nguời thổi thủy tinh năn nỉ; "cô đã hứa với tôi là sẽ làm đám cuới với tôi rồi mà."
"Nếu ông có nhân dáng đẹp hơn thì tôi sẽ giữ lời hứa của tôi làm đám cuới với ông," cô nói tiếp. "Nhưng với tình huống của ông bây giờ thì không hợp với tôi, và trừ khi ông rời xa toà nhà của tôi, nếu không tôi sẽ xua chó cắn ông!" Và sau đó cô cúp phone không nói lời nào thêm nữa.
Nguời thổi thủy tinh đáng thương quay trở về nhà với trái tim rạng nức vì thất vọng sau đó ông đã cột giây thừng lên cột giuờng với ý định treo cổ tự tử.
Một nguời gõ cửa, và, cánh cửa mở ra, ông nhìn thấy nguời phù thủy.
"Tôi mất con chó rồi," nguời phù thủy nói.
"Vậy sao?" nguời thổi thủy tinh hỏi trong khi đang cột giây thừng.
"Đúng vậy, có nguời đã đánh cắp nó."
"Điều đó thật là xấu xa," nguời thổi thủy tinh thờ ơ nói.
"Bạn phải làm cho tôi một con khác," nguời phù thủy nói.
"Nhưng tôi không thể làm đuợc; vì tôi đã liệng hết dụng cụ rồi."
"Vậy bây giờ tôi phải làm gì" nguời phù thủy hỏi.
"Tôi không biết, trừ phi ông ra giải thuởng về con chó."
"Nhưng tôi không có tiền," nguời phù thủy nói.
"Giải thuởng là những phép màu của ông," nguời thổi thủy tinh đề nghị, trong khi tay vẫn thắt gút cái thòng lọng sợi giây thừng đưa cái đầu của ông vào.
"Tôi chỉ còn một vật dự trữ duy nhất," nguời phù thủy trả lời, "đó là Bột Làm Đẹp."
"Cái gì!" nguời thổi thủy tinh la lên, liệng sợi giây thòng lọng xuống, "có thật là ông có thứ đó không?"
"Đúng vậy. Ai dùng chất bột đó sẽ trở thành nguời đẹp nhất trên trần gian này."
"Nếu ông cho giải thuởng như vậy," nguời thổi thủy tinh vội vã nói, "Tôi sẽ cố gắng kiếm con chó về cho ông để đổi lấy nhân dáng của tôi đẹp."
"Nhưng tôi cảnh cáo ông là sự đẹp đó sẽ không bao giờ thay đổi, ông sẽ như vậy suốt đời," nguời phù thủy nói.
"Điều đó rất tốt," nguời thổi thủy tinh vui mừng trả lời, "Tôi sẽ đẹp mãi không bao giờ già."
"Đuợc hãy cho tôi biết khi ông kiếm thấy con chó của tôi và ông sẽ có thuốc bột đó," nguời phù thủy hứa.
Nguời thổi thủy tinh chạy ra khỏi nhà giả bộ đi tìm kiếm, cứ như vậy nhiều lần ông trở về và nói:
"Tôi đã phát hiện ra con chó ở đâu rồi. Ông hãy đến toà nhà của cô Mydas sẽ thấy nó ở đó."
Nguời phù thủy liền đến ngay tòa nhà của cô Mydas và ông thấy đúng như nguời thổi thủy tinh nói, con chó chạy ra sủa. Nguời phù thủy hóa phép từ trong tay của ông và đọc bùa chú làm con chó ngủ, rồi ông mang con chó về phòng của ông.
Sau đó nguời phù thủy mang bột thuốc đẹp đến cho nguời thổi thủy tinh, nói với ông ta hãy nuốt vào và trở thành nguời đàn ông đẹp nhất trên trần gian.
Ngày hôm sau nguời thổi thủy tinh đến nhà cô Mydas con chó không còn đó để sủa ông ta nữa, và khi nguời phụ nữ trẻ đẹp nhìn thấy ông là cô yêu ngay vẻ đẹp của ông.
Và rồi họ đã làm đám cuới, nguời vợ vô cùng ghen với vẻ đẹp của chồng, cô đã nhốt chồng trong toà lâu đài như một đời sống của một con chó, như một tù nhân không có tự do, ngày qua tháng lại cô đã trở thành bà lão già nua còn nguời chồng thì lúc nào cũng ở trong tình trạng trẻ trung lúc ban đầu, ông đã đau khổ vì mất tự do và không có cơ hội để sài tiền của vợ như trong kế hoặch của ông.
No comments:
Post a Comment