Hai người bạn
Hai người đi thăm Luân Đôn. Ơở Luân Đôn họ vào ăn tại một cửa hàng. Trên bàn có bày một lọ mù tạc. Vì chưa thấy mù tạc bao giờ, một trong hai người xúc một thìa đầy ắp đưa vào mồm. Nước mắt tức thì giàn giụa. Anh bạn hỏi anh ta khóc vì việc gì. Anh ta trả lời:
- Tôi khóc vì nghĩ đến người cha xấu số của tôi đã bị treo cổ chết cách đây hai mươi năm.
Họ tiếp tục ăn và chẳng bao lâu anh bạn kia cũng xơi một lượng lớn mù tạc. Vừa mới đút vào mồm thì nước mắt cũng lăn trên gò má anh ta. Anh bạn hỏi:
- Cậu khóc vì chuyện gì thế?
Anh ta trả lời:
- Aà tôi đang khóc vì cậu đã không bị treo cổ cùng với ông bố đáng thương của cậu cách đây hai mươi năm.
Hai người đi thăm Luân Đôn. Ơở Luân Đôn họ vào ăn tại một cửa hàng. Trên bàn có bày một lọ mù tạc. Vì chưa thấy mù tạc bao giờ, một trong hai người xúc một thìa đầy ắp đưa vào mồm. Nước mắt tức thì giàn giụa. Anh bạn hỏi anh ta khóc vì việc gì. Anh ta trả lời:
- Tôi khóc vì nghĩ đến người cha xấu số của tôi đã bị treo cổ chết cách đây hai mươi năm.
Họ tiếp tục ăn và chẳng bao lâu anh bạn kia cũng xơi một lượng lớn mù tạc. Vừa mới đút vào mồm thì nước mắt cũng lăn trên gò má anh ta. Anh bạn hỏi:
- Cậu khóc vì chuyện gì thế?
Anh ta trả lời:
- Aà tôi đang khóc vì cậu đã không bị treo cổ cùng với ông bố đáng thương của cậu cách đây hai mươi năm.
No comments:
Post a Comment