DIỆU NHÂN
Ni sư Diệu Nhân, tên thế tục là Ngọc Kiều, là con gái của Phụng Loát Vương. Lúc còn nhỏ, bà được vua Lê Thánh Tông nuôi trong hoàng cung. Lớn lên gả cho nhà họ Lê. Khi chồng mất, bà không tái giá. Một hôm bà than:
- Ta xem tất cả pháp trong thế gian như giấc mộng, huyễn ảo, huống là các thứ phù vinh mà đáng trông cậy sao?
Rồi bà đem tất cả tư trang ra bố thí, cạo tóc xuất gia. Sau khi đắc pháp với Thiền sư Chân Không, bà làm trụ trì Ni Viện Hương Hải ở làng Phù Đổng, huyện Tiên Du Bắc Việt.
Có người đến cầu học, ni sư dạy:
- Chỉ tánh mình trở về nguồn, nhanh chậm liền tùy đó mà vào.
Thường ngày, ni sư chỉ thích ngồi lặng lẽ, có bệnh kỵ âm thanh và màu sắc. Có người học hỏi:
- Tất cả chúng sanh bệnh nên ta bệnh, tại sao lại kỵ thanh sắc?
Ni sư dùng mấy câu kinh Kim Cang trả lời:
Nếu dùng sắc thấy ta,
Dùng âm thanh tìm ta,
Người ấy hành tà đạo,
Không thể thấy Như Lai .
- Tại sao ngồi yên ?
- Xưa nay không đi .
- Thế nào chẳng nói ?
- Đạo vốn không lời .
Một hôm (vào năm 1113), ni sư có bệnh, nói kệ dạy chúng:
Sanh già bệnh chết
Xưa nay lẽ thường.
Muốn cầu thoát ra
Mở trói thêm ràng.
Mê đó tìm Phật
Lầm đó cầu Thiền.
Thiền, Phật chẳng cầu,
Uổng miệng không lời .
Nói kệ xong, ni sư cạo tóc, tắm rửa, ngồi kiết già viên tịch.
(Thiền Sư Việt Nam)
No comments:
Post a Comment