Friday, December 15, 2017

Tri Kiến Giác Ngộ - Minh Triết Trong Đời Sống


Củ khoai trong rừng sâu


Tại một làng nọ, có một người tiều phu nghèo khổ sống với vợ và đứa con nhỏ. Không may, người vợ đổ bệnh, gia đình càng thêm khó khăn. Người tiều phu tìm mọi cách cứu chữa vợ nhưng không hiệu quả, bệnh người vợ ngày một nặng thêm.

Ngày kia, có một vị thầy thuốc vào núi kiếm cây thuốc. Khát quá, ông vào nhà người tiều phu xin nước uống và vô tình biết được bệnh tình người vợ. Bắt mạch khám bệnh cho người vợ, ông bảo người tiều phu chạy đi mua gấp thang thuốc ông kê.

Người tiều phu cầm hết tiền trong nhà rồi chạy ra hiệu thuốc. Tuy nhiên, chừng đó cũng không đủ tiền mua.

Nhìn người vợ đang chết dần anh không cầm được nước mắt.
Trong làng có một vị thương gia giàu có, thi thoảng vào rừng săn bắn và đi ngang qua nhà anh. Người tiều phu chợt nhớ ra. Anh đánh bạo qua hỏi vay. Nhìn người tiều phu, vị thương gia giàu có nhếch mép cười mỉa mai hỏi anh bằng cách nào anh trả nợ được. Người tiều phu đáp anh sẽ chăm chỉ kiếm củi bán tích cóp để trả. Ông ta ngửa mặt cười rồi xua tay nói anh không cần trả, coi như ông ta làm phúc. Người tiều phu cảm động nói sẽ đền ơn ông khi có dịp, hoặc giúp đỡ khi ông gặp khó khăn. Vị thương gia lại cười nắc nẻ cho rằng người như anh thì đền ơn thế nào được, mà ông giàu có vậy sao có thể gặp khó khăn đến nỗi cần anh giúp. Người tiều phu cảm ơn vị thương gia rồi cầm tiền đi mua thuốc cho vợ. Người vợ cuối cùng cũng qua cơn bạo bệnh.

Vài năm sau, bệnh dịch hoành hành cùng nạn đói xảy ra khiến nhiều người chết. Vị thương gia giàu có tốn không biết bao nhiêu tài sản để cứu chữa cho vợ con. Sau đó, gia đình ông còn bị cướp sạch của cải. Không còn chỗ nương tựa, lại đói khát, ông đưa vợ con vào núi kiếm cái ăn. Trên đường, người vợ và đứa con nhỏ kiệt sức nằm lại nghỉ, ông một mình tiến vào rừng sâu. Đói khát và mệt, ông gục xuống.

Tỉnh lại, ông thấy có người đang cho mình uống nước. Anh ta đưa cho ông củ khoai. Ông ăn ngấu nghiến, nhưng chợt nhớ ra còn vợ con, ông ngừng lại. Người này nhìn ông và bảo cuộc đời không nói trước được điều gì, không ai biết được tương lai, đây là lúc anh ta trả ơn người đã giúp mình. Vị thương gia bỗng sực tỉnh, ông nhận ra đó là người tiều phu và nhớ lại câu chuyện năm nào. Hoá ra, khi gặp tai ương, người tiều phu đã đưa vợ con vào trong núi để lánh dịch bệnh. Nếu không nhanh trí, hẳn gia đình anh cũng khó thoát khỏi kiếp nạn và sống cho tới lúc này để gặp lại vị thương gia kia mà trả cái ơn cũ.

Một củ khoai giữa nạn đói cũng có thể cứu một mạng người. Sự trả ơn của người tiều phu cũng không khác với sự giúp đỡ của vị thương gia cho anh lúc khốn khó. Vị thương gia tự đắc rằng người nghèo như người tiều phu chắc hẳn chẳng bao giờ có thể trả nổi số tiền anh ta vay, cũng chẳng có cơ hội để trả ơn hay giúp đỡ lại khi ông hoạn nạn. Nhưng, mọi chuyện đều có thể xảy ra, vô thường luôn có mặt những lúc chúng ta không ngờ nhất.

No comments:

Post a Comment