Saturday, May 13, 2017

Chuyện ngắn - Cò về tổ ấm

CÒ VỀ TỔ ẤM

Vào ngày chủ nhật thật yên bình, cơn mưa phùn lất phất trên những chiếc lá làm cho lòng người thật dễ chịu, ba mẹ đi đón anh với niềm vui ngập tràn. Một lúc sau anh đứng trước sân thấy tôi, anh hớn hở lại gần xoa đầu khen em gái nhanh lớn, chợt rùng mình tôi nghiêng đầu né tránh...

***

Bây giờ tôi không nhận ra đó là anh trai mình, anh khác quá, người anh gầy và đen hơn trước. Tôi nhớ cái ngày học về thấy có vài chiếc xe công an đậu ngay trước nhà mình và anh bị người ta còng tay dẫn vào trong xe, đôi mắt anh ướt lệ và mắt mũi đỏ lên, ba đứng đó ôm mẹ vào lòng an ủi, tôi khóc mếu máo không hiểu lý do bị như thế. Một thời gian sau mới biết anh phạm tội phá hoại tài sản của công ty, không đủ tiền đền bù nên bị đưa vào tù, giờ đứng trước mặt anh chợt tôi có cảm giác gì đó xa lạ.

Đây là lần đầu tiên gia đình sum họp đầy đủ trong một bữa cơm chiều, nhìn trên bàn ăn hôm nay khác với mọi ngày, anh không khách sáo chờ ba đụng đũa là anh gắp đồ ăn chia cho từng người, anh gắp bỏ vào chén tôi hai lần tôi đều gấp trở ra ,bỗng đôi mắt ba mẹ nhìn tôi trừng trừng, bèn gắp bỏ lại vào chén mình nhai ngấu nghiến không quên đưa cặp mắt khó chịu về phía anh.

Từ khi anh về, tôi cảm thấy ba mẹ thương anh nhiều hơn có lẽ họ bù đắp tình thương cho anh trong khoảng thời gian thiếu hụt khi ở trong tù.
Tôi ít khi trò chuyện với anh lắm, lâu lâu anh hỏi tôi chỉ trả lời vu vơ cho qua chuyện và còn chọc anh giận, ba mẹ hiểu tâm lý của tôi, khuyên nhủ tôi không nên đối xử như thế, là anh trai ruột chứ có phải người ngoài đâu, anh sẽ buồn. Tôi nói anh là thằng tù, anh đưa con mắt lặng lẽ nhìn tôi đượm buồn, thế là ba tặng cho tôi bạc tai. Thường thường ba đánh tôi thì được mẹ che chở, nhưng lần này mẹ vẫn đứng đó lặng lẽ không nói gì, tôi bỏ vào phòng khóa cửa lại khóc ấm ức.

Từng tuổi này đáng lẽ anh đã có công việc ổn định và tự lo cho bản thân và lo cả được cho gia đình, chính vì vừa ra tù anh không biết bắt đầu lại cuộc sống như thế nào nên vẫn phụ thuộc vào bố mẹ, vì thế anh cảm thấy hổ thẹn nên đi khắp nơi xin việc nhưng đều từ chối bởi anh mang tiếng "thằng tù". Cuộc đời này lạ lắm hễ kẻ nào mang tiếng ở tù, bất kể phạm tội về điều gì người ta cũng khinh bỉ và ghét, đó là một số người, chứ không phải là toàn bộ ai sống trong xã hội này đều đối xử với họ như thế. Anh được nhận việc bóc vác giấu không cho ba mẹ biết, không ngờ làm được mấy ngày thì anh bị người ta cố tình gạt chân ngã trẹo khớp.

Ba tính cho anh học nghề nhưng mẹ không chịu, học tốn tiền mà chân cẳng chưa lành hẳn, nét mặt mẹ nhìn anh lo lắng, ba thở hắt đưa cơm vào miệng không biết nói gì. Anh trầm ngâm, một lúc sau rụt rè xin học vẽ, ba mẹ không có lý do gì từ chối, anh có chút hơi vui rồi lại trầm mặc, nhìn tâm trạng nặng nề và chân đang bị thương của anh tôi cảm thấy mình một chút gì đó có lỗi và thương anh.

Mẹ nấu cơm ngon quá tôi ăn đến căng bụng không ngủ được bèn mò ra ngoài, chợt thấy có cái bóng ngồi xích đu dáng vẻ ủ rũ, tôi nhận ra ngay đó là anh trai, tôi tò mò đứng cạnh tấm rèm lấm lét nhìn ra, đèn ngoài sân mờ mờ đủ để cho tôi thấy gương mặt anh có nét u buồn, chợt có gì đó từ hốc mắt ươn ướt rơi xuống, không ngờ anh cũng biết khóc, à con người thì ai mà không biết khóc, có lẽ anh mệt mỏi với cuộc sống này, và có cái cảm giác bị người ta coi thường và lãng tránh, cho anh là một người không tử tế, đối với thằng tù việc làm lại đời của mình có một chút khó khăn, chợt đồng cảm cho anh ghê gớm. Không dám làm anh ngại, tôi từ từ vào phòng, suy nghĩ lại mấy ngày qua cách ứng xử của mình đối với anh trai, chợt nhận ra cái suy nghĩ của mình có phần xốc nổi và ích kỷ.

Buổi sáng thật mát mẻ, tôi đi ngang qua phòng anh thấy khe cửa sáng đèn, tôi tò mò nhón nhén chân liếc qua khe cửa, thấy xung quanh những cục giấy vò nham nhở vứt đầy căn phòng, còn anh đang ngồi cầm cây cọ đưa lên đưa xuống trên khung vẽ, tôi thẩn thờ vài giây. Sau đó chạy xuống kể cho mẹ nghe, mẹ cười xoa đầu, khuyên tôi nên thân thiết và cởi mở với anh nhiều hơn, tôi ôm bụng mẹ như một đứa con nít cười khúc khích.

Anh nói sắp tới có một cuộc thi triển lãm tranh anh muốn đăng ký thử và nhất định sẽ vẽ một tác phẩm tuyệt vời và hoàn hảo nhất từ trước tới giờ, tôi rất hào hứng và không còn lãng tránh anh như những ngày đầu nữa, và rồi tôi bắt chuyện và lắng nghe anh kể nhiều thứ hay mà mình chưa từng biết.

Mới sáng sớm những chiếc lá vẫn còn đọng sương chưa kịp khô, chợt nghe tiếng la hét ồn ào trước cổng, bà hàng xóm nhìn ba rồi đưa con mắt sang anh trai xề môi mắng, mới ra tù không có việc làm thấy thằng con bà có dây chuyền lén trộm đem đi bán kiếm tiền. Mẹ nói anh tôi không có tính trộm vặt, bà ta chen lời, làm cha mẹ ai mà không binh cho con cái. Ba mẹ nhìn sang anh có nét bực bội, anh ũ rũ lắc đầu, ba nói không có chứng cứ dựa vào đâu mà đổ oan cho người ta như thế, bà ta kể anh hai tôi bữa trước đi cùng với nó, hôm sau không thấy dây chuyền đâu cả. Bà răn đe, ít bữa nữa không đền dây chuyền bà kêu công an đến giải quyết, nghe chữ "công an" mặt mày ba mẹ tái mét. Không ngờ buổi tối hôm sau bà ta sang mang theo gói quà đến tạ lỗi, nói con bà lén đem đi bán, bà phát hiện nó còn lấy cả chiếc vòng tay của bà đứng trước tiệm vàng, khuôn mặt bà tỏ vẻ ngại ngùng, ba mẹ tôi cũng thông cảm đồng thời từ chối quà cáp nhưng bà ta vẫn dúi vào, bà nhìn sang anh xin lỗi rồi quay về, ba mẹ thở dài nhẹ nhõm, vậy mà tôi nghĩ anh là kẻ trộm cắp cơ đấy. Ba bảo cả nhà ta đột nhiên được bữa trái cây miễn phí, mẹ và anh phì cười.

Cả nhà đến nơi tổ chức cuộc thi, không ngờ nơi này đông đúc lẫn người xem và người dự thi, tôi hy vọng tác phẩm của anh được chọn làm triển lãm, nhưng suy nghĩ của tôi vội vàng bị vụt tắt bởi vì khi đứng trước hàng loạt bức tranh, bức nào cũng có vẻ đẹp đang cạnh tranh nhau, chợt có một chút gì tiếc nuối cho anh, bức tranh anh rất giản dị. Mấy ngày trôi qua không có tin tức gì , thấy mặt anh hơi âu lo, ba mẹ động viên anh đừng lo lắng, nhưng sâu trong đôi mắt anh vẫn đượm buồn, ba mẹ nhìn anh âu yếm, nếu không đạt giải thì xem như rút ra một kinh nghiệm mới và lần sau sẽ làm tốt hơn, anh cười cười không nói gì. Không ngờ hôm sau ban tổ chức thông báo bức tranh anh được trưng bày trong triển lãm, ba mẹ trợn tròn mắt ngạc nhiên, anh vui mừng đến nổi xốc cả người tôi lên, tôi sững sờ không thể tin vào mắt mình nữa.

Khi đứng trước những bức tranh đẹp muôn màu muôn vẻ thì ba mẹ luôn nhìn ngắm bức tranh của anh là lâu nhất. Bức tranh với đường nét nhẹ nhàng tạo ra bốn con cò trong bức tranh, đường nét uyển chuyển dựng lên một bụi tre cao vút hơi cong cong, có một con trong tổ đang sải cánh dài trắng muốt như khích lệ con kia nhất định sẽ bay tới và ôm chầm lấy nó, hai con còn lại đang nhìn vẻ trìu mến và mong chờ, còn phía bên kia là ánh hoàng hôn rất đẹp tỏa ra cho cả một bức tranh thêm phần sinh động, và mộc mạc, không cầu kỳ, không nhiều chi tiết, chính vì thế toát lên nét đẹp riêng của nó.

Anh chỉ tay về bức tranh, con đang sải cánh là bố, con này là mẹ, còn con nhỏ này là em, và một con đang bay là anh, nó đang ráng sức bay về phía chiếc tổ, đôi mắt nó có vẻ hạnh phúc và yêu đời và quên đi cái sức mỏi của đôi cánh, không màng những con chim khác đang chế giễu, nó vẫn tiếp tục bay về bên gia đình của mình, ở nơi đó nó cảm thấy mình thật ấm áp khi có sự yêu thương và được che chở.

Tôi bàng hoàng khi nghe anh say mê giải thích, giống như anh đang giải thích cho chính cuộc đời của mình, tôi chợt nghĩ người ta mượn tranh nói lên cuộc đời thay vì nói lên cảm xúc thực sự của mình bằng ngôn ngữ hay là chữ viết, người chiêm ngưởng có thể hiểu đươc giá trị tâm hồn của người họa sĩ thổi vào chứ không phải là một bức vẽ đơn thuần. Bây giờ thì tôi không còn thấy bình thường nữa nó là một bức tranh đặc biệt đối với cả gia đình tôi. Anh muốn lấy tên cho bức tranh thật ý nghĩa nhưng mãi không nghĩ ra, ba nhìn anh trầm ngâm một lúc lâu chợt thốt lên vài từ " cò về tổ ấm" . Anh hai rất hài lòng, cái tên rất hợp cho bức tranh, anh nắm tay ba cảm ơn ríu rít, bàn tay ba to bè và chai sần đặt lên vai anh trìu mến và tự hào, ba nói đó chỉ là bước đầu của cuộc đời cần phải nỗ lực hơn nữa.

Để ăn mừng ba mẹ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ trong gia đình. Anh đứng bên lò than đỏ rực trở thịt nướng, mùi thịt chín hòa quyện lên nụ cười rạng rỡ của mẹ và ánh mắt long lanh của ba, anh hai lấy rau sống cuộn thịt nướng đưa cho tôi kèm theo một ánh mắt ấm áp mà trong miệng anh vẫn chóp chép nhai chợt thấy anh dể thương vô cùng. ba vui đến nổi uống say, mặt đỏ bừng bừng trầm trồ khen và tự hào về anh, ba cầm cái vá múc cơm lên hát hò, giọng của ba không hay nhưng âm điệu lại trầm trầm ấm áp vui tươi, anh cũng ùa theo, hai ba con bá vai nhau ngân nga, mẹ nhìn theo mà lắc đầu cười.

Đêm nay nhiều sao lấp lánh, mặt trăng tròn và sáng chiếu xuống vũng nước đọng lại trên sân, hai anh em ngồi trò chuyện vui vẻ, trong ánh mắt anh lung linh đến lạ.

Tôi nằm trên giường nhớ tới mấy con cò trong bức tranh và nhớ tới bữa tiệc ấm áp, nhớ ánh mắt của ba mẹ ngập tràn hạnh phúc, rồi nhớ giọt mồ hôi của anh hai khi đứng bên bếp lò, đối với anh một kẻ chân ướt chân ráo làm lại đời khó khăn hơn với những người bình thường, thế nhưng anh lại mang sự thành công và cả niềm tự hào cho ba mẹ, làm cho tôi phải ngưỡng mộ, chưa bao giờ gia đình vui vẻ và sung sướng đến thế, cuộc sống càng đơn giản thì hạnh phúc càng tăng lên. Mặc kệ những ngôi sao và mặt trăng đang lấp lánh bên ngoài, chỉ bấy nhiêu thôi tôi cảm thấy thật ấm áp và hạnh phúc, đôi mắt tôi dần dần nặng trĩu chìm sâu với những giấc mơ bay bổng.
nguồn: www.truyenngan.com

No comments:

Post a Comment