Truyện Loài Vật
NÀNG CHÓ FOCH
Đầu thập niên 1970 tôi làm việc ở Đà-Lạt, bà xã dạy học, có nuôi 1 con chó foch nhỏ rất dễ thương. Bà đóng cửa giữ con chó cưng trong nhà, thỉnh thoảng mở cửa đưa nó ra ngoài chơi và trông chừng, không cho nó nhập bọn với chó hàng xóm hay chó lạ. Thế mà một ngày đẹp trời cũng phát hiện con chó đã mang bầu!
Vợ tôi sợ hết hồn, lo tới lúc nó đẻ trong nhà dơ bẩn nên tìm người cho, dù rất thương con chó. Tôi có ông bạn nhận đem về nuôi dùm, và bỏ lên xe chở về nhà cách xa mấy cây số.
Thế mà một buổi sáng sương mù giá lạnh, vợ tôi nghe tiếng cào cửa, bèn bước tới vén màn nhìn ra ngoài thì thấy con chó nhỏ mừng cuống quýt chắp hai chân trước vái lạy lia lịa. Bà vội vàng mở cửa cho con chó vào trong nhà. Người và chó quấn vào nhau.
Tôi đứng nhìn, không cầm được nước mắt.
Có lẽ lúc ấy là một trong những giây phút tôi thấy cuộc đời này còn đẹp, trong lúc con người làm điều gì xấu xa thì bị chửi là... chó!
NGỖNG CANADA
Ngày đó mới về nông trại ở, thấy cái gì hay con gì cũng ngắm. Hãng cho làm ở nhà, giờ giấc không cần thiết phải theo giờ hành chính nhưng phải hoàn tất project đúng kỳ hạn. Mình "tranh thủ" làm nên có nhiều thời giờ rảnh để ngắm. Buổi chiều nọ đi lại một gốc bụi cây thì thấy con ngỗng Canada đang nằm trong tổ. Mình lại gần nên nó bay đi. Nhìn vào tổ thấy có ba trứng ngỗng to nên cầm ra ngoài khoe. Sau đó bỏ trứng lại nhưng con ngỗng không bay về tổ nữa. Sau này mình mới biết ngỗng mẹ ngửi mùi tay người là nó bỏ. Buộc mình phải đem trứng bỏ trong lò ấp. Khi nở ra thì chỉ có hai con. Còn một trứng thì bị hư.
Từ đó mình làm mẹ ngỗng Canada. Lúc nào cũng để nó theo mình. Cặp ngỗng lớn như thổi lúc nào cũng quanh quẩn bên mình. Lớn xác nhưng chưa biết bay dù mình thấy hai đứa nó cũng có thân xác to bằng những con ngoài trời. Rồi tháng ngày qua đi, con mình nó cũng biết bay. Mỗi lần thấy ngỗng trời bay đậu gần nhà thì mình bò theo để con mình nó ra gặp bà con cùng giống của nó.
Biết đâu nó sẽ theo bầy. Mình quan niệm của thiên nhiên trả về thiên nhiên nếu hợp với hoàn cảnh ưa thích của nó. Cặp con mình cũng bay lại làm quen với bầy. Rồi một ngày cặp con của mình nó vỗ cánh theo bầy. Con nó lượn một vòng nhìn mình lần cuối rồi mất dần về hướng Bắc. Nuôi hơn một năm trời, bắt từng con trùng, hái từng ngọn cỏ đút nó ăn nên tình cảm cũng dính liền với nó. Nhớ và thương nó nhiều.
Rồi tháng ngày bận rộn nên mình cũng quên, thì hai đứa con mình nó bay về. Hơi ngờ ngợ vì nó dẫn thêm năm con khác nữa (con của nó). Lúc đó mình mới biết hai con của mình là đực cái.
Hai đứa nó lại gần và để mình ôm nó vuốt ve nó. Tuyệt nhiên năm đứa con của nó đứng xa xa nhìn. Mình đem bắp cho hai đứa ăn nhưng con nó không ăn từ tay mình, ngay cả lúc mình giục bắp gần tụi nó, nhưng tụi nhỏ không ăn. Nó lòng vòng bay đi và về trong một tuần rồi bay mất.
Hàng năm vào cuối tháng 11 thì hai đứa nó về và dẫn theo một bầy ngỗng mỗi năm mỗi nhiều hơn. Cứ thế hai đứa ở nhà một tuần rồi mất dạng.
Mỗi năm mỗi về và năm thứ 14 thì về chỉ một con, nguyên đàn của nó chỉ bay lạng về ngày đầu rồi bay mất. Linh cảm cho mình biết là một đứa bị chết.
Mình bắt đầu đọc sách về loại ngỗng Canada. Loài này chỉ một vợ, một chồng. Nếu một trong hai con chết thì con kia sẽ không bao giờ tìm bạn tình. Trước khi chết bao giờ nó cũng về nơi nguyên thủy của nó.
Nó ở với mình một năm. Nó bay đi bay về và tối ngủ lại nhà. Rồi bỗng nhiên nó chỉ nằm trong tổ không bay đi đâu, mình đem cỏ tươi và nước nhưng nó không ăn. Được ba ngày như vậy thì mình tính đưa đi bác sĩ thú y. Mình nghĩ nó bệnh.... nhưng tối đó mình lại, nó chúi đầu vào lòng mình. Mình ôm nó thật lâu rồi mới vào nhà.
Đêm đó nó qua đời , thọ 15 năm.... không ngờ nó nhịn đói, khát để chết.
Buồn mấy tháng trời. Giờ mỗi lần thấy ngỗng Canada là nhớ nó.
Tuổi thọ của ngỗng Canada là 25 năm.
Nhớ con quá!
Phạm Hiền
No comments:
Post a Comment