Friday, December 31, 2021
Truyện Ngụ Ngôn La Fontaine - Lừa Và Chó Con
Lừa Và Chó Con
(L' âne et Le Petit Chien)
Tác giả : Jean de la Fontaine
Dịch giả: Nguyễn Văn Vĩnh
Tài tự-nhiên, xin ai chớ ép,
Gượng nên công có đẹp mẽ gì?
Mấy đời những đứa ngu-si,
Làm ra mặt thiệp nó thi nên duyên.
Ai cũng mến là "thiên chi phó",
Bẩm-sinh ra sẵn có mấy người,
Ai tài thì cũng mặc ai
Lừa ngu chuyện nọ là bài dạy khôn:
Gã Lừa ấy đến hôn ông chủ;
Nghĩ thầy ta há phụ không yêu!
Chó kia phỏng lớn bao nhiêu,
Ông, bà bữa sớm bữa chiều cho ăn,
Lại có lúc quá thân hôn-hít;
Lại có khi quấn-quýt xoa đầu;
Trò-vè phỏng có chi đâu.
Chỉ giơ chiếc vó, gâu-gâu một hồi,
Đùa bỡn có thế thôi mà quý.
Còn ta đây động tí thì đòn,
Rầy ta há lại không khôn;
Cũng là như rứa phỏng còn khó chi,
Nhân thấy chủ đang khi đắc-ý,
Lừa ta bèn rủ-rỉ đến bên:
Móng chân cùn-cụt đưa lên,
Vuốt cằm ông chủ mà rên một hồi.
Chủ vội thét: Lừa toi! Quái lạ!
Đem gậy đây, sửa gã một phen.
Nói rồi cầm gậy đả liền,
Để Lừa rối-rít như điên như cuồng.
Thế là thôi hết tấn tuồng
Truyện ngắn - Ba lời nói dối
Ba lời nói dối
Tri Kiến Giác Ngộ - Minh Triết Trong Đời Sống
THIỀN CỦA JOSHU
Cổ Học Tinh Hoa - Hai phải
HAI PHẢI
Truyện cười trong ngày
Đi và về
Một ông lão từng là cua-rơ chạy đua khoe với các cua-rơ cháu chắt về thời vàng son oanh liệt của mình:
- Ta còn nhớ hồi còn trẻ, ta đã chạy bộ 50 cây số để cho cái thằng cướp người tình ta một cái bợp tai.
- Thế sau đó, ông cũng lại chạy bộ về à?
- Không! Ta về bằng... xe cứu thương
Thursday, December 30, 2021
Truyện Ngụ Ngôn La Fontaine - Lợn, Dê Cái Và Cừu
Lợn, Dê Cái Và Cừu
(Le Cochon, La Chèvre et Le Mouton)
Tác giả : Jean de la Fontaine
Dịch giả: Nguyễn Văn Vĩnh
Cùng một xe đương kéo qua đường.
Chủ nào có phải vì thương,
Đem ra chơi chợ coi phường leo-dây;
Hay là giắt đi đây đi đó,
Để cho coi phường-phố thị-thành,
Chẳng qua đem bán cho nhanh,
Nó tham lời lãi chớ tình-nghĩa chi.
Lợn ý-éc một khi ỏm-tỏi.
Ngỡ trăm dao nó đuổi theo sau. Dê,
Cừu chẳng rõ vì đâu,
Mà kêu nhức óc váng đầu người ta.
Hỏi:
...... - Cớ chi mà la thế vậy?
Thử im mồm nằm đấy xem sao?
Chủ-nhân nổi giận ào-ào,
Mắng Heo vô cớ kêu gào điếc tai;
- Kìa bắt-chước như hai gã nọ.
Cứ ở yên phỏng có mất gì?
Con Cừu ngậm miệng lì-lì,
Khôn-ngoan rất mực ai mà không yêu.
Heo bèn đáp:
..................... - Lựa theo thằng ngốc,
Tôi đây nào phải học chú Cừu,
Ví chăng Cừu biết phận Cừu,
Thì Cừu chắc hẳn lo ưu mấy lần,
Còn Dê nọ an thân nằm đó,
Cũng chẳng qua là họ ngu-si,
Hai thằng này ngỡ có khi.
Gọt lông và sữa vắt đi là cùng,
Có lẽ thế là xong phận họ.
Còn tôi đây thân nọ đã đành:
Chỉ đem nướng chả, nấu canh,
Sống mà cái chết vẫn dành một bên.
Cho nên phải khóc rên rầm-rĩ.
Ngẫm Heo ta thâm-thúy lạ dường,
Nhưng mà dẫu thét cùng đường.
Chết đành vẫn chết ai thương đâu mà
Biết cam thân phận mới là
Truyện ngắn - Lòng người là giấy
Lòng người là giấy
Tri Kiến Giác Ngộ - Minh Triết Trong Đời Sống
Đường hầm
Cả hai sau đó trở thành ăn trộm. Nhưng người đàn bà quá tham lam đến nỗi Zenkai dần dần ghê tởm bà ta. Cuối cùng, Zenkai rời bà ta và đi thật xa, đến thành phố Buzen, nơi Zenkai trở thành một vị sư khất thực.
Để chuộc lại tội lỗi quá khứ, Zenkai quyết định làm một việc thiện nào đó trong đời. Biết có một con đường nguy hiểm băng qua đỉnh núi làm nhiều người chết và mang thương tật, Zenkai quyết định đào một đường hầm xuyên núi tại đó.
Ban ngày khất thực, ban đêm Zenkai đào đường hầm. Sau 30 năm, đường hầm dài 2280 feet (695 m), cao 20 feet (6,1m), và rộng 30 feet (9,15m).
Hai năm trước ngày hoàn thành, người con trai của vị quan Zenkai đã giết, nay là một kiếm sĩ tài giỏi, tìm ra được Zenkai và đến để giết thiền sư trả thù cha.
“Tôi sẽ tình nguyện trao mạng cho cậu,” Zenkai nói. “Chỉ để tôi làm xong việc này đã. Ngày nào xong, cậu có thể giết tôi.”
Vậy cậu con đợi ngày đó đến. Vài tháng trôi qua và Zendai vẫn tiếp tục đào. Cậu con chán ngồi không chẳng làm gì và bắt đầu phụ Zenkai đào. Khi đã giúp Zenkai được một năm, cậu con bắt đầu ngưỡng mộ ý chí và tính cách của Zendai.
Cuối cùng đường hầm hoàn thành và mọi người có thể dùng nó và đi lại an toàn.
“Bây giờ chặt đầu tôi đi,” Zendai nói. “Việc của tôi đã xong.”
“Làm sao tôi chặt đầu của thầy của tôi được?” cậu trai trẻ hỏi với đôi mắt đẫm lệ.
Cổ Học Tinh Hoa - Cách cư xử ở đời
CÁCH CƯ XỬ Ở ĐỜI
Truyện cười trong ngày
Giàn hoa lý sắp đổ
Một thầy đề sợ vợ, một lần bị vợ cào cấu cho sứt cả mặt, khi đến công đường, quan huyện thấy mới hỏi:
- Sao mặt thầy lại xây xát cả ra thế?
Thấy đề thưa:
- Bẩm, chiều hôm qua con ngồi chơi hóng mát, cái giàn hoa lý nó đổ xuống, suýt nữa thì khốn.
Quan không tin hỏi lại:
- Thầy dối tôi. Chắc hôm qua vợ thầy lại cào cho thầy đấy chứ gì? Thầy cứ nói thật đi, rồi tôi sai mấy tên lệ ra lôi cổ nó vào đây. cái giống đàn bà phải trị thẳng thay, không thì được đằng chân lên đằng đầu cho mà xem.
Không ngờ quan bà đứng trong tư thế nghe thấy quan nói vậy giận lắm hầm hầm bước ra.
Quan ông thấy bóng quan bà líu cả lưỡi lại, bảo thầy đề:
- Thôi ... thầy... tạm lui... Giàn hoa lý nhà tôi cũng sắp đổ rồi!
Wednesday, December 29, 2021
Truyện Ngụ Ngôn La Fontaine - Sáo Mượn Lông Công
Sáo Mượn Lông Công
(Le Geai Paré des Plumes du Paon)
Tác giả : Jean de la Fontaine
Dịch giả: Nguyễn Văn Vĩnh
Đem lên mà cắm bậy vào mình:
Cùng Công đi diện vung-vinh;
Coi trong bộ-tịch có tình khoe-khoang.
Đàn Công thật, biết chàng giả-mạo,
Xúm nhau vào báng-nhạo một phen;
Đánh cho một trận huyên-thiên;
Mổ cho trụi đến lông đen của mình.
Sáo bấy giờ nghĩ tình đồng-loại,
Về bọn nhà, chúng lại đuổi đi.
Ngẫm xem trong bọn văn-thi,
Biết bao tài mượn, thiếu chi tá-gà,
Dầu thế vậy, đây ta mặc sức,
Nói làm chi cho cực lòng người.
Truyện ngắn - Câu chuyện bông hồng
CÂU CHUYỆN BÔNG HỒNG
Cổ Học Tinh Hoa - Ôm cây đợi thỏ
ÔM CÂY ĐỢI THỎ
Tri Kiến Giác Ngộ - Minh Triết Trong Đời Sống
TỈNH NGỘ
Thiền sư Setsugen nói với đệ tử là Jijo, “Nếu ông chuyên tâm tọa thiền bảy ngày bảy đêm không gián đoạn mà không ngộ, thì cứ cắt đầu tôi lấy sọ làm đồ chứa phân.”
Sau đó không bao lâu, Jijo bị bệnh kiết lỵ, liền lấy một cái thùng nhỏ mang đến một chỗ biệt lập chẳng ai đến. Jijo ngồi trên thùng chú tâm thiền định.
Jijo ngồi trên thùng bảy ngày liền, đến một đêm bỗng nhiên cảm thấy cả trời đất giống như cảnh tuyết dưới ánh trăng sáng ngời và toàn thể vũ trụ trở nên quá nhỏ hẹp, không thể chứa được mình.
Jijo nhập vào trạng thái này trong thời gian khá lâu cho đến khi nghe một âm thanh làm giật mình thức tỉnh. Toàn thân Jijo toát mồ hôi, cơn bệnh cũng biến mất. Jijo làm một bài kệ kỷ niệm:
Cái gì đây mà lung linh, sáng tỏ?
Mất tiêu liền trong nháy mắt lầm qua.
Cạnh cầu tiêu, chiếc mái dầm ngời sáng;
Rốt cuộc rồi, nó vốn là ta.
Truyện cười trong ngày
Có lý
Mác Xlê-pho, một hoạ sĩ nổi tiếng tâm sự với bạn bè về lý do mình chọn ngành hội hoạ:
-Tôi chọn ngành này từ năm 11 tuổi. Thoạt đầu tôi muốn trở thành ca sĩ, nhưng suy đi nghĩ lại, tôi thấy nếu ca sĩ mà bị mất giọng thì xem như tan đời. Còn hoạ sĩ nếu có mất ... bút vẽ thì chỉ có việc chạy ra ngoài phố, nhoáng cái là mua được cây khác rồi. Và thế là tôi quyết định
Tuesday, December 28, 2021
Truyện Ngụ Ngôn La Fontaine - Gà Trống Và Hồ Ly
Gà Trống Và Hồ Ly
(Le Coq et Le Renard)
Tác giả : Jean de la Fontaine
Dịch giả: Nguyễn Văn Vĩnh
Đã khôn-ngoan lại láu việc đời.
Hồ-ly đến ngọt mấy lời:
- Đôi ta hết giận, tới thời hòa-an.
Nay trong khắp thế-gian thân-ái T
ình anh em tôi lại thưa anh
Xuống đây hôn cái tỏ tình;
Trăm nơi còn phải chạy nhanh mới cùng,
Rầy mặc sức vẫy-vùng đi lại,
Tôi với anh hết hại lẫn nhau.
Từ đây anh chớ lo-âu,
Khi nào có việc muốn cầu đến em,
Gọi một tiếng ngày đêm cũng lại,
Xuống đây hôn gọi ngãi đồng-bào.
Gà rằng:
.............. - Mầng rỡ xiết bao!
Tin này biết lấy cách nào tỏ vui?
Lời anh nói thì tôi thêm trọng.
Kìa ngó xa thấy bóng chó săn,
Hai anh đang chạy tới gần
Ý chừng cũng một tin thân-ái này
Đợi tôi đó xuống ngay lập tức,
Để bốn ta cùng được hôn nhau...
Hồ-ly nghe chửa rứt câu,
Vội vàng một mạch cắm đầu chạy nhanh.
- Thôi anh nghỉ để dành khi khác,
Kẻo em còn chạy các nơi xa.
Nói rằng cẳng bốn chân ba,
Nghĩ mưu không đắt,
Hồ ta giận mình.
Gà thấy hắn thất-kinh đắc-ý:
Lừa thằng gian thích-chí dường bao!
Truyện ngắn - Cõi bụi trần
CÕI BỤI TRẦN...!
Một buổi trưa Trời nắng gắt.. có người phụ nữ bị mù bước chậm chạp trên con đường mòn ở một vùng ngoại ô thưa thớt dân cư...
Tay không cầm gậy có lẽ lối đi này rất quen thuộc với bà.. gần bên vệ đường có 1 cây to.. bà hướng vào đó để trốn cơn nắng nóng...!
Bóng mát của tàn cây phủ trùm lên một khoảng đất rộng.. nơi đây là chỗ nghỉ chân của bà như mọi ngày bà sau những giờ đi xin.. bà chầm chậm tiến gần đến bóng cây.. rồi sẽ tựa vào đó để tìm một giấc ngủ.. và bà tự nghĩ mình cũng không thua gì một mệnh phụ phu nhân đang ngã lưng trên chiếc giường nhung êm ái...!
Đang mơ màng với ý tưởng nhỏ nhoi sẽ có được.. bất ngờ.. bà vấp phải một vật to làm bà chao đảo.. chưa kịp lấy lại thăng bằng thì bà đã nghe một tràng âm thanh giọng phụ nữ :
- Ai đó..? mù hay sao mà không thấy tui đang ngồi đây vậy..?
- Xin lỗi.. xin lỗi.. tôi mù cô ạ.. tôi mù thật mà.. cho tôi xin lỗi.. xin lỗi cô..! - Bà hốt hoảng trả lời khi vừa gượng đứng lên với đôi tay quờ quạng...
Giọng nói vừa vang lên trong trẻo quá.. chắc tuổi hãy còn nhỏ cở con mình là cùng.. bà nghĩ vậy và hối hận vì sự bất cẩn của mình..!
Im lặng.. không có tiếng trả lời.. mà rất đúng như bà suy đoán.. tiếng nói phàn nàn vừa rồi là của một cô bé chỉ trạc tuổi 14 - 15.. có điều bà không hề biết cô bé ấy cũng bị mù giống như bà.. cô cũng đi xin và đang ngồi nghỉ dưới tàn cây nơi bà hay ngồi..!
Riêng cô bé mù rất hối hận vì lời nói vừa rồi.. cô vẫn im lặng nghe ngóng.. còn bà vẫn không nhận lại một lời đáp lại nên nói lớn lên một lần nữa:
- Cho tôi xin lỗi.. tôi bị mù.. tôi mù thật đó..!
Dứt lời.. bà quay lưng bước vội đi chợt có tiếng cô bé cất tiếng gọi:
- Nè bà ơi.. tôi cho bà một ngàn nè..!
Một ngàn đồng.. số tiền nhỏ nhoi duy nhất mà cô đang có.. nghe thế bà rất mừng.. mừng vì nghĩ cô bé đã tha thứ cho mình hơn là mừng vì nhận được một ngàn đồng.. bà dừng lại quay ngược chiếc nón lá cũ kỹ đưa về phía tiếng nói.. chợt một chiếc lá vàng đang rơi rớt vào chiếc nón của bà..!
Với lời cám ơn như khẩn cầu:
- Cám ơn cô.. cám ơn cô nhiều..!
Khi bà đưa tay vào nón để lấy tiền.. bà mới nhận ra đó chỉ là một chiếc lá khô.. bà lẩm bẩm "con bé gạt mình.. chắc nó còn giận mình" rồi bà buồn bã chậm chạp lần bước đi..!
Trong khi đó.. trên tay cô bé vẫn cứ cầm tờ giấy bạc một ngàn đồng đưa về phía trước chờ đợi bà lấy.. nhưng cô lại nghe tiếng bước chân đã đi xa dần.. bà ấy không lấy tiền.. chắc bà vẫn còn giận mình.. cô nghĩ như vậy.. và cùng buồn bã giống hệt như bà..!
Chiếc lá vàng quá vô tình.. sao không rơi vào mặt hồ yên lặng mà lại rơi vào cái nón của một tâm hồn hiền hòa đơn sơ làm tan vỡ sự yên bình.. khiến hai tâm hồn cùng đau khổ khi cả 2 người họ một già một trẻ đều bị mù giống hệt nhau nhưng tâm họ sáng quá..!
Thế mà.. lại có những người có được đôi mắt sáng mà tại vì sao tâm trí của họ lại hoàn toàn bị mù..!
Nguồn: truyện thiền
http://www.oldcottage.net/
Cổ Học Tinh Hoa - Ai mới là người điên
Ai mới là người điên?
Tri Kiến Giác Ngộ - Minh Triết Trong Đời Sống
CÁI ĐẬP CUỐI CÙNG.
Truyện cười trong ngày
ANH CHỒNG THAM ĂN..
Monday, December 27, 2021
Truyện Ngụ Ngôn La Fontaine - Con Thỏ Và Con Rùa
Con Thỏ Và Con Rùa
(Le Lièvre et La Tortue)
Tác giả : Jean de la Fontaine
Dịch giả: Nguyễn Văn Vĩnh
Chuyện Thỏ Rùa nghĩ đã hay thay!
Rùa kia gọi Thỏ bảo:
.................................- Này,
Thi cùng ta chạy từ đây qua đường.
Thỏ bảo Rùa:
......................- Chị thường hóa dại
Hãy uống xong thuốc tẩy vài liều
Họa chăng ta có nhận keo
Rùa càng thách tợn,
giải treo thật nhiều
Thỏ tức khí bao nhiêu cũng đắt;
Đem giải kia mà đặt bên đường.
Những gì lọ kể dài dang;
Ai ngồi chủ cuộc, phân tường nói chi,
Thỏ ra sức chỉ đi ba bước,
Là đến nơi lấy được như không,
Vội chi mà chẳng thong-dong
Vừa đi vừa bỡn cũng không chậm gì.
Đứng gặm cỏ, có khi cũng sớm,
Mặc kệ Rùa, Thỏ hợm ta đây,
Chàng-dàng chân dép chân giầy
Trong khi Rùa nọ ai hay vội-vàng,
Biết thân nặng lại càng cố gắng:
Cứ từ-từ rảo cẳng bước lên.
Sá chi thân phận Rùa hèn,
Thỏ càng đủng-đỉnh ở bên vệ đường.
Nhường chạy trước thêm càng danh-giá
Muốn lúc nào mà chả đến chơi
Vừa đi, vừa nghỉ, vừa chơi;
Nghe hơi gió thổi, xem trời kéo mây,
Rùa thấm thoát đến ngay trước đích
Thỏ vội-vàng một mạch chồn chân,
Nhưng mà chửa được đến gần,
Thì Rùa đã tới nơi ăn giải rồi.
Lại còn nhiếc một hồi:
- Chú Thỏ, Đã bảo mà, nhanh có làm chi!
Ví chăng nhà cũng đội đi.
Như ta đây nữa, chú thì bước sao?